Viền mắt của Quý An Lê lập tức nóng lên. Cậu thực sự muốn bước tới một bước, nhưng lại không nhịn được mà dừng lại, cúi thấp đầu để che đi ánh lệ trong mắt, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo trên người.
Hội trưởng An cũng có chút xúc động, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu:
"Không có gì không ổn đâu đi đi, dành thêm chút thời gian với cha mẹ cậu trước tối nay không có việc gì đâu."
Quý An Lê khẽ đáp một tiếng, không quay đầu lại sợ người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Cậu buông tay xuống, lần này không do dự nữa sải bước nhanh về phía cha mẹ mình.
Trung tướng Nhiệm tỏ ra khá bất ngờ:
"Cha mẹ của Quý tiên sinh cũng ở đây sao?"
Các nhà nghiên cứu ở đây rất đông, gần trăm người thường mặc đồng phục giống nhau. Tất cả đều là những nhà khoa học ưu tú nhất được tuyển chọn từ khắp các tinh hệ. Ngay cả Trung tướng Nhiệm, người tiếp xúc thường xuyên với họ cũng không biết rằng cha mẹ của Quý An Lê nằm trong số đó.
Hội trưởng An gật đầu đáp:
"Chúng ta đi chỗ khác, thử xem thức ăn ở nhà ăn nội bộ của các cậu thế nào."
Trung tướng Nhiệm nhìn về phía Quý An Lê một cái, nhưng không nói gì thêm theo Hội trưởng An đi về phía khác.
Dù sao thì mỗi nhà nghiên cứu ở đây đều được trang bị thiết bị giám sát âm thanh, cũng không lo họ tiết lộ thông tin nội bộ.
Phần Quý An Lê, cậu không dừng lại, bước nhanh qua từng dãy bàn tiến về phía cha mẹ đang quay lưng lại với mình.
Quần áo trên người cậu hoàn toàn khác biệt, nhưng khi đi ngang qua bàn ăn các nhà nghiên cứu chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi xuống tiếp tục công việc, không mấy để tâm.
Trong suy nghĩ của họ, các kết quả nghiên cứu hay chủ đề đang được nghiên cứu còn quan trọng hơn việc chú ý tới một người lạ xuất hiện.
Đây là một viện nghiên cứu được bảo vệ như thành trì kiên cố, không lo người ngoài có thể dễ dàng xâm nhập. Nếu đã có thể vào đây, tức là đã được phê duyệt.
Quý An Lê đi thẳng đến trước mặt cha mẹ mình.
Vì bước đi quá nhanh và xúc động, nhịp tim cậu đập mạnh, thậm chí cậu còn có thể nghe rõ ràng từng nhịp đập của chính mình.
Cha mẹ của cậu đang cúi đầu, chậm rãi ăn thức ăn nhưng tâm trí lại không biết đang trôi dạt nơi đâu.
Họ đã xa nhà lâu như vậy, lại ra đi vội vàng. Không biết ở nhà An An có ăn uống đầy đủ không, có ngủ ngon không. Tính cách của đứa trẻ ấy vốn hướng nội, ít tiếp xúc với người khác liệu có quen được việc họ rời đi đột ngột lâu như vậy không.
Khi làm việc, họ cần toàn tâm toàn ý tập trung, chỉ có lúc này trong ngày mới có thể để đầu óc trống rỗng, nghĩ đến đứa con mà họ luôn lo lắng không nguôi.
May mắn là nghiên cứu lần này đã có tiến triển, chẳng bao lâu nữa sẽ cho ra kết quả.
Họ cũng sắp trở về Thủ tinh.
Ngay lúc đó, một bóng dáng chắn ngang bàn dài trước mặt họ. Cha mẹ Quý ngẩng đầu lên, ban đầu cứ nghĩ là đồng nghiệp có ý tưởng mới muốn bàn bạc. Nhưng khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt cả hai đều sững sờ, phải mất một lúc mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt họ bừng lên niềm vui sướng:
"An An? Con, con sao lại ở đây?"
Vì quá đỗi bất ngờ mẹ Quý lập tức đứng dậy. Đôi mắt và chân mày rất giống Quý An Lê của bà ánh lên vẻ rạng rỡ, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ nhưng cũng không giấu được niềm hạnh phúc. Bà lập tức nắm lấy tay Quý An Lê.
Nhìn kỹ cậu một chút, bà không kìm được mà đôi mắt lại ngấn lệ:
"Gầy quá. Mấy ngày này có phải con không ăn uống đàng hoàng không? Sao lại gầy đến mức này?"
Cha Quý, vốn là người điềm đạm ít nói, cũng không nhịn được mà nghiêng đầu nhanh chóng lau đi khóe mắt:
"Nhìn em kìa, con khó khăn lắm mới đến thăm được, để con ăn trước đi. Anh đi lấy thêm đồ ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!