Chương 48: Thật Thế Thảm

Lận Cảnh giấu hết những cảm xúc phức tạp trong lòng, nhanh chóng lật đến mấy trang cuối cùng của phần lưu ý. Hai người nghiêm túc đọc từng mục một.

Quý An Lê đọc xong thở phào nhẹ nhõm. Thuốc ức chế hiện nay đã là một công nghệ rất tiên tiến không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho cơ thể.

Dĩ nhiên, điều đó cũng bao gồm cả những người bạn đời đang chuẩn bị có con.

Quý An Lê cảm thấy yên tâm, nhìn Lận Cảnh với ánh mắt đầy mong đợi:

"Anh hiểu ý em mà đúng không."

Đối diện với ánh mắt tràn đầy khát vọng của Quý An Lê, lòng Lận Cảnh khẽ rung động. Nghĩ đến sự nhiệt tình của đối phương tối qua anh có chút xao động. Chẳng lẽ vì lo lắng một lần không thành, nên tiếp theo muốn thử thêm vài lần nữa?

Gương mặt thường ngày nghiêm túc, chính trực của Lận Cảnh thoáng chút không tự nhiên, nhưng anh cố gắng giữ vẻ bình thản gật đầu đáp:

"Đều nghe theo em."

Quý An Lê cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân thật đáng mong đợi. Đợi cha mẹ quay lại, trả hết nợ hệ thống, mọi thứ sẽ hoàn hảo.

Quý An Lê đứng dậy, định lên phòng tiếp tục nghiên cứu đống sách y học lưu trữ trong hệ thống. Trước khi đi, cậu không quên gửi một ánh mắt tán thưởng đến Lận Cảnh:

"Trước khi đi ngủ biến lại thành sói tuyết, nhớ tiêm thuốc ức chế."

Không chỉ Lận Cảnh cần tiêm mà cậu cũng phải tiêm, để tránh lặp lại tình huống tối qua.

Lận Cảnh ngẩng đầu nhìn theo, bất lực dõi theo bóng lưng vui vẻ của Quý An Lê. Anh biết ngay mà, sự nhiệt tình tối qua của cậu chỉ là một cơn gió thoảng qua, muốn kéo lại cũng chẳng được.

Tình cảm mà anh tưởng là một lời mời gọi, hóa ra chỉ để biến thành sói tuyết làm bạn ngủ.

Những ngày tiếp theo, cả hai đều ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế. Lận Cảnh trước khi ngủ biến thành sói tuyết, nhưng kể từ sau khi có những tiếp xúc thân mật hơn, việc người bạn đời nằm gọn trong vòng tay mình cả đêm mà không thể làm gì khiến anh trằn trọc mãi, mấy đêm liền chẳng ngủ được ngon.

May mắn là mấy ngày này anh không có nhiệm vụ, nên rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung.

Đến khi nhiệm vụ được giao lại, anh thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, khi thấy mình phải rời khỏi Thủ tinh vài ngày, Lận Cảnh lại cảm thấy không nỡ lo rằng buổi tối Quý An Lê sẽ không quen.

Sau khi nhận nhiệm vụ anh về nhà báo lại cho Quý An Lê. Quả nhiên, cậu chỉ liếc anh một cái nhưng trông không có vẻ khó chịu lắm:

"Cũng may em đã đoán trước nên có chuẩn bị rồi, không thì tối nay sao mà ngủ được?"

Thói quen xa xỉ khó bỏ. Những ngày qua được ôm sói tuyết lông xù ngủ cả đêm, giấc ngủ quả thực vô cùng ngon lành.

Cậu suýt quên mất rằng bình thường Lận Cảnh rất bận, bận đến mức có khi vài ngày, vài đêm không ngủ.

"Có chuẩn bị?"

Lận Cảnh cảm thấy áy náy khi nghe Quý An Lê nói vậy.

Rồi anh sững người khi thấy Quý An Lê lấy ra một con thú bông hình sói tuyết, kích thước gần như y hệt hình thái thứ hai của anh. Nhìn từ xa, thậm chí còn tưởng đó là hình chiếu của mình.

Quý An Lê trước đó đọc sách từ thời cổ đại của Cổ Lam Tinh, mới nhận ra có thể đặt làm một con thú bông giống hệt sói tuyết, nên cậu đã bí mật đặt làm riêng.

Tiếc rằng, dù giống đến sáu bảy phần, nhưng màu lông nhìn kỹ thì không giống thật, cảm giác khi chạm vào cũng bình thường. Sờ vào không nhận được điểm chạm.

Nhưng... dù sao cũng có thể thay thế tạm, để đỡ "nghiện tay".

Lận Cảnh nhìn con sói tuyết bông chân thật ấy, tâm trạng rối bời. Người còn chưa đi, mà "sói tuyết thế thân" đã xuất hiện?

Anh phức tạp nhìn Quý An Lê, thấy cậu mân mê đôi tai của con sói tuyết bông đầy thích thú, thỉnh thoảng lại trầm trồ khen làm thật giống, cảm giác tuy không bằng thật nhưng cũng không khác mấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!