Chương 47: Phát Tác

Lận Cảnh cảm thấy cánh tay bị Quý An Lê ôm sát như thể bốc cháy, hơi nóng từ vùng da tiếp xúc nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, cuốn trọn anh vào cơn sóng nhiệt.

Anh...

Giọng nói của Lận Cảnh khàn đặc, ánh mắt sâu thẳm không cách nào che giấu được ngọn lửa đang cháy rực bên trong.

Anh muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích rằng mình không cố ý nhưng khi nhìn người nằm bên cạnh, đang phụ thuộc vào mình lý trí và bản năng bắt đầu giằng co quyết liệt. Cuối cùng lý trí thắng thế.

Lận Cảnh nhìn thấy chút do dự trong ánh mắt của Quý An Lê hiểu rằng cậu vẫn chưa sẵn sàng. Những ngày trước đó chỉ là vì bệnh cũ tái phát còn giờ cả hai đều đang tỉnh táo.

Hơn nữa, Lận Cảnh lo rằng nếu kỳ mẫn cảm của mình thực sự bùng phát, anh có thể làm tổn thương đối phương.

Trong khi đó Quý An Lê ngửi thấy mùi pheromone ngay sát bên mình, cảm giác do dự trong đầu nhanh chóng tan biến trước sự thôi thúc của bản năng. Đặc biệt là khi cậu đã từng được Lận Cảnh đánh dấu tạm thời, pheromone của anh giống như liều thuốc k1ch thích mạnh mẽ nhất.

Huống chi, cả hai đã có những tiếp xúc thân mật trước đây.

Khi Quý An Lê đang định thuận theo tự nhiên, Lận Cảnh bất ngờ nói nhanh một câu xin lỗi rồi vội vã bỏ đi.

Khoảng trống bên cạnh làm Quý An Lê không thể tin nổi. Nhìn bóng dáng vẫn nhớ nhẹ nhàng khép cửa lại, cậu trừng mắt chỉ thiếu chút nữa là bật ra câu: Anh bị bệnh à? Sao lại bỏ tôi ở đây thế này?

Đặc biệt, khi cảm nhận được cơ thể mình cũng bị ảnh hưởng bởi pheromone của Lận Cảnh, hơi nóng lan tỏa lên đến đỉnh điểm, cậu vừa lấy hệ thống ra đổi bình xịt vừa phun vừa nhắn cho anh một câu.

Bên phía Lận Cảnh, anh gần như bỏ chạy nhanh chóng xuống lầu tìm ống tiêm ức chế, kiểm tra nồng độ, quả nhiên lần này là kỳ mẫn cảm thực sự.

Tiếng thở d ốc vang lên trong phòng tắm khi anh tiêm chất ức chế vào cơ thể. Trong lúc chờ hơi thở dần ổn định lại, chiếc vòng tay phát ra tín hiệu báo có tin nhắn.

Mồ hôi ướt đẫm trán, nhỏ xuống làm đôi mi anh sũng nước nhưng khi nghe thấy âm thanh thông báo từ Quý An Lê, anh lập tức mở ra xem.

Thấy rõ nội dung tin nhắn, anh khựng lại: ??

[#&*%++!]

Nhìn đoạn mã hóa lộn xộn đó, Lận Cảnh không hiểu sao lại tập trung vào dấu chấm than ở cuối, như thể đọc ra được thông điệp:

[Anh bị bệnh à?!]

Dường như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Quý An Lê đang trừng mắt, nghiến răng gõ phím với ánh mắt bừng bừng lửa giận. Giống như cái đêm cậu bị anh ức hiếp đến mức không chịu nổi, ánh mắt long lanh ngấn nước oán trách, rồi dùng một cú đá không mạnh lắm vào vai anh.

Sát thương không lớn nhưng lại mang đầy tính uy hiếp.

Quý An Lê sau khi xịt bình xịt thì mặc kệ mọi thứ, nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thuốc xịt có tác dụng kéo dài bốn tiếng, cộng thêm cậu chỉ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Lận Cảnh, nên sau bốn tiếng hiệu quả này đã hoàn toàn biến mất.

Cậu vốn đang rất buồn ngủ, nên không mấy chốc đã ngủ sâu.

Trong cơn mơ màng, cậu đoán rằng Lận Cảnh sẽ không quay lại tối nay. Nhưng sau khi chắc chắn nồng độ pheromone trong cơ thể mình đã giảm xuống mức an toàn, anh tắm qua nước lạnh rồi quay về phòng.

Anh đứng cạnh giường, chờ cho cơ thể bớt nóng mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Quý An Lê.

Quý An Lê, dù đang nửa tỉnh nửa mê, vẫn mở mắt lơ mơ, thấy bóng dáng quen thuộc, lại nhắm mắt ngay. Ý thức chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tay đã theo thói quen vòng qua ôm lấy cánh tay Lận Cảnh.

Cậu vô thức vỗ nhẹ lên tay anh, ra hiệu anh biến thành sói tuyết.

Nếu là những lần trước, Lận Cảnh chắc chắn sẽ không từ chối ý của Quý An Lê. Nhưng lần này, nhìn gương mặt ngủ say đỏ hồng, nửa khuôn mặt vùi trong gối, những sợi tóc mềm mại rủ xuống bên má, mọi thứ khiến anh không nỡ rời xa.

Anh nhận ra mình trở nên tham lam.

Ngay khoảnh khắc đó, anh thậm chí còn ghen với hình thái thứ 2 của chính mình.

Một suy nghĩ thoáng qua làm Lận Cảnh giả vờ không hiểu ý của Quý An Lê, quay người lại theo động tác ôm tay của cậu mà kéo cậu vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!