Chương 46: Giải Độc

Lận Cảnh nhìn ánh mắt mong chờ của Quý An Lê, nhận được câu trả lời xác nhận rõ ràng. Anh bình thản cúi đầu nhìn viên giải độc hoàn lớn trong tay. Không nỡ làm Quý An Lê thất vọng, anh nhặt lên quyết định nuốt cứng viên thuốc.

Anh không chắc liệu có bị nghẹn không, nhưng với sức mạnh tinh thần của mình miễn cưỡng nuốt xuống chắc cũng ổn.

Điều khiến anh bất ngờ là viên thuốc vào miệng lại tan ngay, lập tức hóa thành dòng chất lỏng đậm đặc tự động chảy xuống cổ họng.

Sự ngạc nhiên trong mắt Lận Cảnh quá rõ ràng, Quý An Lê sáng rỡ mắt hỏi:

"Bây giờ cảm giác thế nào? Có phải muốn nôn ra máu không?"

Vừa nói, cậu vừa nhanh tay cầm thùng rác bên cạnh đưa qua.

Lận Cảnh còn đang nghi hoặc thì cơ thể anh bất ngờ đau đớn dữ dội, cơn đau len lỏi tận xương tủy như từng mạch máu và cơ bắp đều nhức nhối. Trán anh lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã cúi đầu nôn ra một ngụm máu đen.

Đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó là hết ngụm máu đen này đến ngụm khác tuôn ra.

Lận Cảnh lúc này cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó. Anh nghĩ sao có thể như vậy? Chẳng phải trước đó còn nói phải chuẩn bị thêm dược liệu sao? Sao lại nhanh chóng sẵn sàng như thế?

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trong thời gian ngắn, Lận Cảnh không còn sức lực để suy nghĩ, bởi cơ thể anh đã bị độc tố do Lận Dự hạ lan tràn khắp nội tạng. Để hoàn toàn giải độc, chỉ có thể liên tục nôn ra máu đen như vậy.

Đến khi ngụm máu đen cuối cùng được nôn ra, Quý An Lê lập tức lấy ra một ống thuốc bổ máu đưa qua. Loại này không cần nhiều điểm chạm, nhưng một ống lớn như vậy cũng tiêu tốn 200 điểm.

Quý An Lê tuy phấn khởi vì Lận Cảnh đã giải độc, nhưng nhìn lượng máu nhiều như vậy tuôn ra vẫn không khỏi lo lắng. Huống hồ hiện tại, khuôn mặt Lận Cảnh trắng bệch đến đáng sợ.

Cậu trước tiên đưa nước sạch để anh súc miệng, sau đó ân cần mở nắp ống thuốc đưa qua:

Anh không sao chứ?

Lận Cảnh uống hết thuốc bổ máu, cảm giác chóng mặt mới giảm bớt. Anh ngẩng lên nhìn Quý An Lê, cảm giác áy náy tràn về:

"Xin lỗi, làm em vất vả rồi."

Quý An Lê ngồi xuống cạnh anh, nói:

"Hôm qua anh chăm sóc em cũng không dễ dàng gì. Chúng ta là bạn đời mà, anh giúp em chữa bệnh, em giúp anh giải độc, điều này đã nói trước rồi."

Lận Cảnh càng thấy áy náy:

"Vừa rồi, khi em đưa viên thuốc... anh còn tưởng em giận, muốn phòng bị trước."

Quý An Lê ngạc nhiên:

"Phòng bị? Phòng bị gì?"

Lận Cảnh nghĩ đến cảnh tượng tối qua, mặt hơi nóng lên. Nhưng anh không chắc Quý An Lê còn nhớ được bao nhiêu. Hôm qua hai người suýt nữa mất kiểm soát trong cơn ph át tình, may mắn là lý trí còn lại anh hiểu rõ tình trạng của mình.

Dù chỉ một lần cũng khó có thể thụ thai, nhưng trong cơ thể anh còn độc tố, anh không muốn Quý An Lê bị ảnh hưởng bởi độc tố này vì vậy mới cố nhịn lại.

Nhưng những dấu vết anh để lại trên cổ Quý An Lê có thể khiến cậu hiểu lầm rằng hai người họ tối qua đã thành công. Để nghĩ cho tương lai anh buộc phải giải thích trước.

Dù khó nói, Lận Cảnh vẫn mở lời:

"Phòng tránh có thai."

Quý An Lê trợn tròn mắt:

"Hôm qua chúng ta... thành rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!