Chương 45: Gia Tăng Nhiệt Độ

Lận Cảnh đang trong quá trình biến hình thì đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, không chắc chắn nhìn người trước mặt ở khoảng cách gần sát.

Không biết có phải do ảnh hưởng bởi chứng bệnh hay không, gương mặt của Quý An Lê đỏ bừng, đôi mắt hơi ướt, ánh mắt nhìn anh thẳng thắn nhưng lại như có móc câu, khiến Lận Cảnh vô thức cúi đầu, không dám đối diện.

Khi cúi đầu xuống, anh lại nhìn thấy hai cổ tay đang nắm chặt nhau.

Chính xác hơn, là Quý An Lê đang siết chặt lấy cổ tay của anh. Những ngón tay trắng ngần như sứ của Quý An Lê bao lấy cổ tay của anh, trên nền da có sắc trầm hơn của Lận Cảnh tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Chỉ là lòng bàn tay chạm vào nhau, nhưng Lận Cảnh lại cảm giác như làn da ấy nóng đến mức có thể làm anh bỏng.

Anh nghe thấy giọng mình nhẹ nhàng cất lên, chậm rãi hỏi:

"Tại sao? Chẳng phải chứng bệnh của em liên quan đến hình thái thứ hai sao? Sao lại muốn duy trì hình thái ban đầu?"

Anh biết mình không nên hỏi nhiều, bạn đời chắc chắn có lý do để làm vậy. Nhưng kỳ lạ là... anh lại muốn biết câu trả lời.

Tai của Quý An Lê nóng bừng, mùi bạc hà đậm đặc xung quanh khiến cậu phải vận dụng ý chí cực lớn mới không lập tức lao vào ôm lấy Lận Cảnh.

Phải mất một lúc cậu mới nghe rõ lời của Lận Cảnh, khẽ đáp:

"Chứng bệnh của em cần hình thái thứ hai cũng chỉ là suy đoán thôi, hơn nữa em cũng chỉ thử với mình anh. Nhỡ đâu... hình thái ban đầu hiệu quả hơn thì sao? Hay là, anh không muốn?"

Quý An Lê cố gắng lấy lùi làm tiến, chỉ có như vậy mới khiến hành động này của mình bớt... bi3n thái.

Trong lúc Quý An Lê còn đang nghĩ rằng Lận Cảnh chắc chắn sẽ đặt vô số câu hỏi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lời để chối cãi, thì lại không ngờ rằng Lận Cảnh chẳng hỏi thêm điều gì.

Anh chỉ nâng tay lên, dịu dàng xoa nhẹ lên mu bàn tay đan chặt của cả hai:

"Anh cần phối hợp với em thế nào?"

Quý An Lê nghe câu trả lời tựa như âm thanh của thiên đường:

"Anh không hỏi thêm nữa sao?"

Lận Cảnh không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Quý An Lê. Ánh sáng từ đèn trên trần chiếu xuống, khiến Quý An Lê không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng rõ ràng anh cảm nhận được Lận Cảnh đang cười:

"Anh đã có câu trả lời rồi."

Quý An Lê vừa chậm rãi đáp lời, vừa nhanh chóng đưa tay anh đặt l3n đỉnh đầu mình:

"Vậy anh coi em như một con mèo đi, xoa đầu em. Em không bảo dừng thì anh không được dừng."

Để không quá giống một kẻ bi3n thái, Quý An Lê nghĩ rằng chỉ có cách này, để Lận Cảnh coi cậu như một chú mèo lông xù mà thôi.

Lận Cảnh rõ ràng ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh thích nghi, còn tìm được cho Quý An Lê một cái cớ:

"Là một trạng thái giả lập để điều trị chứng mất kiểm soát lông xù, đúng không?"

Ý thức của Quý An Lê lúc này đã không còn tỉnh táo, cậu đáp đại một câu, rồi tiến lên ôm lấy eo của Lận Cảnh, vùi mặt vào lòng anh. Lúc này, cậu mới cảm nhận được toàn thân thả lỏng, cảm giác ngứa ngáy, bức bối trước đó đã tan biến hơn phân nửa.

Tuy vậy, cậu vẫn phải dùng ý chí cực lớn để không làm bậy, nhưng mùi bạc hà từ đối phương ở khoảng cách gần thế này thật sự khiến người ta say mê.

May mắn là bàn tay của Lận Cảnh đang nhẹ nhàng xoa dịu trên đầu cậu, giúp ý thức cậu từ từ chìm vào trạng thái thư giãn.

Khi Quý An Lê mở mắt vào ngày hôm sau, trời đã là buổi chiều. Ánh sáng nóng rực từ bên ngoài len qua rèm cửa, chiếu lên người cậu.

Ánh sáng chỉ nhàn nhạt, nhưng cũng đủ khiến căn phòng không quá tối. Quý An Lê từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, toàn thân mềm nhũn, chẳng muốn cử động, chỉ muốn nằm im trên chăn.

Cậu nằm đó, nghiêng mặt sang một bên, hàng lông mi dài khẽ rung. Ký ức mơ hồ ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt vốn đang khép chặt bất chợt mở to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!