Trong khoảnh khắc bàng hoàng đầy sửng sốt, hệ thống đã bắt đầu đếm ngược:
[Hình phạt chính thức bắt đầu, đếm ngược: 23:59:59]
Quý An Lê thậm chí chưa kịp nói câu Đợi chút đã, thì cảm giác như toàn thân bị một thứ gì đó bao trùm, một cảm giác khó tả, như thể linh hồn của cậu bị thay đổi, khiến cậu cảm thấy tách biệt hoàn toàn.
Vốn đang nằm trên sofa, không rõ do thói quen mới hay ý thức phản ứng trước, cậu đột ngột lật người, chân tay dài ngoằng dang ra và vươn vai một cách thoải mái.
Hai cánh tay thẳng tắp giơ cao qua đầu, hành động này khiến chiếc áo sơ mi bị cuộn lên, để lộ một đoạn eo trắng nõn, mảnh mai nhưng mạnh mẽ.
Nhận ra điều gì đó không ổn, Quý An Lê lập tức muốn rút tay về, nhưng ngay khoảnh khắc đó, đôi cánh mũi khẽ phập phồng, ánh mắt cậu nhanh chóng khóa chặt một hướng, đôi mắt sáng rực lên.
Ở phía không xa nơi cầu thang, Lận Cảnh vừa bước xuống gần đến tầng dưới. Ban đầu, anh chỉ định xem thử Quý An Lê đang làm gì. Nhưng cảnh tượng vừa rồi, đặc biệt là làn da trắng mịn ấy, khiến tâm trí anh trong thoáng chốc hoàn toàn trống rỗng, không biết phải suy nghĩ gì.
Mất một lúc lâu, anh mới quay ánh mắt đi chỗ khác, cố tỏ ra bình thường bước tới trước. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh mắt anh đang mơ hồ, hoàn toàn không đặt vào bất kỳ thứ gì cụ thể.
Thậm chí, hình ảnh vừa nhìn thấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, mãi không xua tan được.
Lận Cảnh mơ màng ngồi xuống ghế ở bàn ăn cách xa sofa, kéo ghế ngồi quay lưng lại phía Quý An Lê, không dám nhìn về phía đó thêm lần nào nữa.
Quý An Lê lúc này đang cực kỳ khó chịu, quay lưng lại phía Lận Cảnh, dùng toàn bộ ý chí để kiềm chế bản thân không lao tới.
Trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ:
"Anh ấy thơm quá, mình chỉ muốn lăn lộn trên người anh ấy, để mỗi sợi lông trên cơ thể đều vương mùi hương tuyệt vời này."
Quý An Lê từng nghĩ rằng cỏ bạc hà với mèo đã đủ sức hấp dẫn mạnh mẽ, nhưng cậu không ngờ ý chí của mình, vốn được coi là rất mạnh, lại sụp đổ ngay từ giây phút đầu tiên.
"Cả một ngày còn lại, làm sao mình chịu đựng nổi đây?"
Hệ thống:
"Ý chí mạnh mẽ? Cậu đang nói thật đấy à?"
Quý An Lê nghiến răng ken két, hỏi hệ thống trong đầu:
"Hình phạt của mấy người đúng là bi3n thái quá mức rồi! Không thể đổi sang cái khác được sao?"
Hệ thống:
"Đây đã là hình phạt rất nhân đạo rồi, ít ra chúng tôi chỉ nhắm vào bạn đời của cậu."
Quý An Lê:
"Nhân đạo? Các người từng thấy ai bị coi là kẻ bi3n thái mà gọi là nhân đạo chưa?"
Cậu thực sự không muốn bị người bạn đời mới nhậm chức chưa lâu coi là một kẻ bi3n thái.
Hệ thống:
"Dù sao thì cậu cũng chỉ bi3n thái với một người, vậy là rất chu đáo rồi."
Quý An Lê:
"Vậy thì, tôi thật sự xin cảm ơn cả gia đình các người."
Sự chu đáo này, cậu chẳng hề muốn chút nào.
Để kiềm chế cơn thôi thúc muốn lao tới và ngửi lấy mùi hương kia, Quý An Lê cuộn mình lại thành một con tôm, gồng hết sức để giữ chút lý trí còn sót lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!