Chương 40: K1ch Thích

Quý Thần Hạo bị nghẹn đến ngực tức tối, trong lòng đầy oán hận. Cậu ta vốn dĩ chẳng thèm để mắt đến tên bệnh h0ạn đó, giống hệt như trước đây cậu ta ghét cay ghét đắng Quý An Lê.

Cậu ta muốn đối phương chết đi.

Chỉ khi đối phương chết cậu ta mới có thể giẫm lên người đó để leo lên.

Những điều này, tất nhiên cậu ta không thể nói ra với người trước mặt. Trong lòng tràn ngập sự căm hận, cậu ta nghĩ thầm cứ đắc ý đi để Quý An Lê đắc ý thêm một thời gian nữa.

Đợi đến khi cậu ta kết nối được với công tử nhà Công tước và hoàn toàn khống chế được người đó, thì phủ Công tước sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của cậu ta.

Quý Thần Hạo nhận ra Văn Trăn cũng đang nhìn cậu ta với ánh mắt không mấy thiện cảm, vì thế vội tỏ vẻ yếu thế, uất ức nhìn về phía Quý An Lê:

"Anh họ, sao anh lại nghĩ vậy? Tôi chỉ nhìn thấy bên đó có một công tử thế gia quen biết, định lát nữa qua chào hỏi mà thôi. Tôi đã đính hôn rồi, làm sao còn để mắt đến Alpha khác được chứ?"

Văn Trăn tuy không ưa Quý Thần Hạo, nhưng cũng không muốn làm mất mặt. Nghe những lời này, sắc mặt hắn có vẻ dịu đi đôi chút.

Quý An Lê chậm rãi nói: Thật sao?

Quý Thần Hạo tức đến phát điên. Quý An Lê làm ầm chuyện này lên như vậy, nếu lát nữa cậu ta tiếp xúc với Jeff, có phải thật sự sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng cậu ta để mắt đến Jeff không?

Nhưng khi nghĩ đến những gì có thể đạt được sau khi hoàn thành mục tiêu lần này, so ra thì vẫn đáng giá.

Quý An Lê thu hết biểu cảm xoay chuyển liên tục trên mặt Quý Thần Hạo vào mắt, cậu biết rõ cậu ta sẽ không từ bỏ và chắc chắn sẽ tiếp tục tiếp cận Jeff vì mục đích của mình.

Với tiền đề này, sau bữa tiệc, danh tiếng của Quý Thần Hạo chỉ càng tệ hơn, mà đó cũng là điều cậu ta đáng nhận.

Còn về kế hoạch ban đầu của Quý Thần Hạo, nó cũng sẽ thất bại thôi. Cái đài phun nước kia, cậu đã hỏi Lận Cảnh, giờ đã được lấp đầy một nửa bằng sỏi cuội. Nếu có người rơi xuống đó, cũng chỉ ngập đến thắt lưng.

Câu nói của Quý An Lê không chọc tức được Quý Thần Hạo, nhưng sợ nói nhiều lại sai, cậu ta biết rõ chuyến đi này thật sự không nên đến.

Quý An Lê không vội, cả buổi tối còn rất dài.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Quý Thần Hạo, cơ hội thứ hai sẽ nhanh chóng đến.

Quả nhiên, thấy Văn Trăn không chịu rời đi, thậm chí còn cố bắt chuyện với Quý An Lê, Quý Thần Hạo giả vờ ôm bụng, kêu lên một tiếng:

"Tôi thấy không khỏe, xin phép đi trước một lát."

Không đợi Văn Trăn mở miệng, Quý Thần Hạo đã chạy biến.

Lần này không chỉ Quý An Lê mà cả Lận Cảnh cũng nhận ra điều bất thường. Nhớ lại những lời bóng gió của Quý An Lê trước đó, Lận Cảnh nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Quý Thần Hạo, ánh mắt đầy ẩn ý.

Quý An Lê và Lận Cảnh trao đổi ánh nhìn.

Lận Cảnh khẽ gật đầu với cậu, trước khi đến bữa tiệc, vì lời nhắc nhở của Quý An Lê, không chỉ lấp đầy đài phun nước, anh còn cử người canh gác xung quanh hội trường, sẵn sàng chờ lệnh.

Lận Cảnh làm dấu bằng tay ra phía sau, ngay lập tức có người từ trong góc biến mất, lặng lẽ theo sát Quý Thần Hạo.

Tâm trạng của Quý An Lê rất tốt.

Hiếm khi thấy Văn Trăn – một kẻ cặn bã – cũng trở nên dễ nhìn hơn. Nhưng nếu có cơ hội mỉa mai, mà không làm thì thật phí.

"Không đi theo vị hôn phu tốt của mình sao? Đừng mới có được mà đã không trân trọng chứ."

Văn Trăn lạnh giọng:

"Em biết rõ lòng anh mà."

Đồng thời hắn liếc nhìn Lận Cảnh đầy oán hận. Nếu không vì hắn một bước đi sai, vị trí này vốn là của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!