Chương 38: Thơm Thật

Khi Quý An Lê nắm tay Lận Cảnh để bấm nút, cậu không đặt quá nhiều hy vọng. Cậu chỉ cảm thấy rằng hôm nay vận may của mình không tốt cũng chẳng tệ, và cho dù Lận Cảnh không rút được gì thì cũng không sao cả.

Dẫu gì, chính cậu đã tự mình rút liên tiếp bốn lần mà chỉ có một lần liên quan đến điều mình muốn biết, và thậm chí thông tin đó còn không quá quan trọng.

Sở dĩ cậu để Lận Cảnh rút thử là vì chợt nhớ đến một câu nói: 

"Vật cực tất phản, hung cực tất cát."*

Trước đó, Lận Cảnh vừa bị hạ độc, vừa bị ám sát đến bị thương, rồi sau đó còn gặp phải tử kiếp. Trong sách, tại thời điểm này Lận Cảnh vốn đã là nhân vật không tồn tại nữa xui xẻo đến mức mất cả mạng. Điều này chẳng phải chính là minh chứng cho câu nói kia sao?

Vậy thì, dù gì cũng là chồng chồng cùng một thể, ai rút thì cũng như nhau thôi.

Thế nhưng, khi tấm thẻ được lật lên, Quý An Lê nhìn thấy cả một đoạn cốt truyện và sững sờ tại chỗ. Cậu ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc và khó tin.

Ai mà ngờ được, cậu chỉ thử ngẫu nhiên một chút, vậy mà tay của Lận Cảnh lại mang đến cho cậu một bất ngờ lớn đến vậy? Không chỉ liên quan đến buổi yến tiệc lần này, mà còn chính là đoạn cốt truyện cậu muốn biết lý do vì sao Y Á trở thành quý nhân của Quý Thần Hạo.

Thế nhưng, sau khi đọc xong đoạn cốt truyện này ánh mắt Quý An Lê tối lại. Cậu đã đoán rằng mối quan hệ giữa hai người này sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, có lẽ là do Quý Thần Hạo quá tính toán, cố tình lên kế hoạch để cứu Y Á hoặc lừa gạt đối phương khiến người vừa đến Thủ tinh không quen thuộc nơi này bị mắc bẫy mà xem Quý Thần Hạo như tri kỷ.

Nhưng không ngờ, sự thật lại là một mạng người đổi lấy.

"Y Á hoàn toàn hoảng loạn. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc, bàn tay run rẩy nhìn chằm chằm người thanh niên đang nằm bất động trước mặt. Người đó chính là cháu trai út của gia tộc Bá tước. Liệu cậu ta đã gây ra họa lớn rồi sao?

Cậu ta không cố ý, thật sự không cố ý... Chỉ là cậu ta không muốn đáp lại sự trêu chọc của đối phương. Nhưng ai mà ngờ, rõ ràng đối phương là một Alpha, sao lại yếu đuối như vậy? Bị đẩy nhẹ một cái mà lại ngã xuống hồ nước của đài phun. Ai mà ngờ hồ nước này lại sâu như vậy?

Cậu ta còn tưởng rằng đối phương cố tình vùng vẫy để lừa mình đến gần. Nhưng không, hóa ra đối phương thật sự... đã chết rồi... không còn thở nữa.

Đúng lúc Y Á đang hoảng hốt không yên, một bóng người tình cờ đi ra hóng mát và vòng qua nơi này. Người đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Người đó không ai khác chính là Quý Thần Hạo, người đang che miệng mình lại khi chứng kiến sự việc."

Quý An Lê cau mày nhìn đoạn cốt truyện này, còn Lận Cảnh bên cạnh thì toàn thân cứng đờ. Anh không thoải mái liên tục liếc nhìn Quý An Lê, đồng thời cảm nhận rõ ràng bàn tay bị đối phương nắm chặt càng lúc càng mạnh hơn.

Ban đầu chỉ là cánh tay, Lận Cảnh còn nghĩ rằng Quý An Lê chỉ muốn so sánh cúc tay áo của hai người nên không để tâm. Nhưng làm sao mà đột nhiên lại thành nắm tay thế này?

Hiện tại, Quý An Lê thậm chí còn dùng cả hai tay để siết lấy tay anh, hơi nóng từ lòng bàn tay của đối phương truyền sang, khiến Lận Cảnh không biết phải làm gì ngoài việc toàn thân căng thẳng.

"Nên nhắc hay không nên nhắc đây?"  Điều này khiến Lận Cảnh bối rối.

Nếu nhắc nhở, liệu Quý An Lê có nghĩ rằng anh không muốn bị nắm tay? Nhưng cả hai đã hứa sẽ tập quen với sự tiếp xúc thân mật...

Nhưng nếu không nhắc, cổng hoàng cung sắp đến rồi, để người khác nhìn thấy cảnh này liệu có ổn không?

Trong lúc Lận Cảnh còn đang đấu tranh tư tưởng, Quý An Lê bỗng buông tay anh ra quay đầu lại, tiến sát hơn để hỏi:

"Anh có quen cháu trai út của gia tộc Bá tước không? Người đó thế nào?"

Nhiệt độ từ tay Lận Cảnh vừa tản ra, ý thức dần trở lại. Anh nghe rõ câu hỏi và nghi hoặc đáp:

Gì cơ?

Quý An Lê nghĩ đến câu chuyện được nhắc trong đoạn cốt truyện. Đã không muốn để hai người kia có bất kỳ mối liên hệ nào, lại thêm chuyện liên quan đến một mạng người, nên cậu chẳng hề để ý đến sự bất thường của Lận Cảnh mà nhắc lại câu hỏi.

Lần này Lận Cảnh nghe rõ, nhưng anh trầm mặc một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh để trả lời:

"Cháu trai út của Bá tước, tên là Jeff* năm nay 18 tuổi. Cũng giống như em trước đây, cậu ta bẩm sinh không có tinh thần lực. Bình thường rất kín tiếng, nhưng trong gia tộc Bá tước lại được nuông chiều, đặc biệt được lão Bá tước rất cưng chiều.

Tính cách... anh không có tiếp xúc, nhưng trong giới quý tộc, cậu ta được nhận xét khá tốt. Sao tự nhiên em lại hỏi đến cậu ta?

"Quý An Lê tùy tiện bịa một lý do:"Chỉ là nhớ hình như từng nghe qua cái tên này, tự dưng thấy tò mò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!