Chương 27: Kỳ Tích

Trái tim của Quý An Lê mềm nhũn theo những suy đoán này, cậu muốn tìm người đã giúp đỡ mình, không ngờ lại chính là Lận Cảnh. Mối lương duyên kỳ diệu này khiến tim cậu không khỏi đập nhanh hơn.

Giọng của Lận Cảnh vang lên lúc này, khẽ hỏi cậu có chuyện gì sao.

Quý An Lê hoàn hồn, điều đầu tiên cậu chú ý là khoảng cách gần kề giữa mình và Lận Cảnh, cùng với mùi máu tanh từ cơ thể anh ta dù đã cố gắng che giấu nhưng không thể hoàn toàn giấu đi được.

Cậu đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, mở miệng hỏi:

"Vừa rồi tôi có chút mất tập trung nên không nghe rõ, anh nói gì?"

Lận Cảnh không nhận ra sự khác thường của Quý An Lê, lặp lại lời của bác sĩ già. Vì có các bác sĩ ở đó, anh không chắc mình nên trả lời thế nào, nhất là khi vết thương của anh chưa lành hẳn, nhưng Quý An Lê đã nói thuốc mỡ của cậu ấy có thể giúp.

Chỉ là tối qua anh chưa kịp bôi, nếu giờ nói ra thì chẳng khác nào phủ nhận lời của Quý An Lê.

Thế nên, ngay từ đầu Lận Cảnh hỏi ý của Quý An Lê trước.

Quý An Lê nhận ra Lận Cảnh vẫn chưa bôi thuốc, nhưng dĩ nhiên chuyện này không thể nói thẳng với bác sĩ già. Cậu bình tĩnh lại, nói với bác sĩ:

"Vết thương đã lành gần hết rồi, chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều."

Hội trưởng An và bác sĩ già nghe vậy thì yên tâm, sau đó cũng không còn việc gì cần họ, liền đứng dậy dặn dò vài câu rồi cáo từ rời đi.

Lận Cảnh đứng dậy tiễn họ ra cửa.

Khi quay lại, anh thấy Quý An Lê đang ngồi trên ghế sofa đôi mắt cụp xuống, mái tóc đen mềm mại rủ xuống. Trong giây lát, Lận Cảnh không biết Quý An Lê đang nghĩ gì.

Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh Quý An Lê:

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Xin lỗi, vì tối qua có việc đột xuất nên tôi không kịp bôi thuốc, không phải là tôi không tin cậu..."

Anh lo lắng Quý An Lê sẽ hiểu lầm rằng anh cố tình không dùng thuốc vì không tin tưởng

Nếu là trước đây, với những chuyện kiểu này anh thậm chí không buồn giải thích. Người chọn tin tưởng thì sẽ tin tưởng từ góc độ của bạn, còn nếu đã định tội bạn từ trước thì giải thích bao nhiêu cũng vô ích.

Nhưng anh không muốn Quý An Lê hiểu lầm mình, một chút cũng không muốn.

Lúc này, Quý An Lê ngẩng đầu lên đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi còn ướt vì trước đó cơn sốt làm mắt cậu nóng lên, khiến gốc lông mi càng thêm rõ ràng. Đôi mắt cậu càng thêm trong trẻo, tựa như chứa đựng cả một hồ nước, khiến người ta không khỏi đắm chìm vào đó.

Nhưng lời nói ra lại khiến động tác bước tới của Lận Cảnh khựng lại.

Giọng của Quý An Lê mang theo sự vội vã và cảm xúc khó hiểu mà cậu không hiểu nổi:

"Để tôi bôi thuốc giúp anh nhé, vết thương lành rồi mới dễ đánh dấu tạm thời, đúng không?"

Ánh mắt thẳng thắn của Quý An Lê khiến Lận Cảnh cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ mờ ám thoáng qua trong đầu, anh cúi mắt tránh ánh nhìn của Quý An Lê:

"Tôi có thể tự bôi được."

Lúc này, Quý An Lê đang chìm trong suy nghĩ muốn báo đáp ân nhân. Dù đó là chuyện của kiếp trước, nhưng sự cứu giúp là thật ít nhất cậu còn nhớ.

Vì vậy, cậu rất vui lòng nếu có thể được giúp:

"Tự bôi không tiện đâu, nhỡ chỗ nào bôi không tốt, vết thương không lành được thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả đánh dấu, đây là lời của bác sĩ."

Lận Cảnh vô thức sờ vào ống thuốc nhỏ, đúng là chỉ có thể dùng một lần. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn có cảm giác Quý An Lê dường như đang cực kỳ phấn chấn, thậm chí thái độ đối với anh còn mang theo một sự thân thiết không thể diễn tả bằng lời.

Mười phút sau, Lận Cảnh và Quý An Lê quay trở lại phòng tân hôn của họ. Quý An Lê vỗ vỗ vào mép giường, ra hiệu cho Lận Cảnh ngồi xuống và cởi áo ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!