Chương 24: Ph@t Tình

Sau khi biết vết thương của Lận Cảnh không thể lành, Quý An Lê đã hỏi hệ thống và biết rằng có thuốc, nhưng cần 200 điểm trị liệu để đổi lấy một lần bôi.

Mặc dù thuốc đắt nhưng hệ thống đã nói rằng nó có hiệu quả và chắc chắn sẽ có tác dụng ngay lập tức. Vì vậy, cậu vừa tính toán trong phòng tắm, chỉ cần bốn nhiệm vụ là đủ.

Cậu đã hoàn thành ba nhiệm vụ, cộng lại được 140 điểm chạm, cộng thêm 60 điểm chạm từ nhiệm vụ Tay chân chạm nhau là vừa đủ để đổi một lần. Tối nay có thể làm cho vết thương của Lận Cảnh lành lại, nhưng ai ngờ còn một nhiệm vụ nữa là đủ thì Lận Cảnh đã biến về hình người.

Quý An Lê vốn đang đắm chìm trong niềm vui vuốt v e bộ lông mềm mại, kết quả rắc một cái niềm vui đã biến mất, trở lại thành Thượng tướng Lận.

Trước khi biến về, Quý An Lê vẫn đang nắm bàn chân lông xù của con sói tuyết, nhưng giây phút tiếp theo đã trơn tru không còn lông nữa. Cậu vô thức vuốt v e một chút bằng đầu ngón tay, rõ ràng cảm thấy toàn thân Lận Cảnh đều cứng đờ.

Quý An Lê lập tức tỉnh táo lại, tiếc nuối rút tay về:

"Bây giờ tôi rất bình tĩnh mà, dĩ nhiên nếu anh không muốn thì tôi cũng không sao cả."

Nói xong thở dài một hơi dài muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống hàng mi run run kéo chăn đến ngực, hai tay đan vào nhau đặt trên ngực nằm thẳng đơ ở đó không biết còn tưởng đang nằm như xác chết.

Lận Cảnh biến về nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Quý An Lê thì đã hối hận, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi đối phương suýt hôn vào tai mình, nghĩ đến cảnh đó anh không sợ Quý An Lê sẽ làm gì mình mà anh sợ bản thân không đủ kiên định.

Nhưng nói điều này với một Omega không khác gì công khai trêu chọc, dù người trước mặt là bạn đời hợp pháp đã đăng ký của anh.

Lận Cảnh đấu tranh một hồi, cuối cùng giữa việc không làm Quý An Lê thất vọng và lo lắng không thể kiềm chế, anh chọn cái trước. Nếu anh không thể kiềm chế được điều này, thì có gì khác với cầm thú?

Có lẽ đây không chỉ là để Quý An Lê quen với việc chạm và an ủi, mà còn là một thử thách đối với ý chí của anh, nếu không những tiếp xúc thân mật hơn sau này, làm sao anh có thể bình tĩnh được?

Vì vậy, Lận Cảnh lại biến thành sói tuyết, chủ động đặt bàn chân to bên cạnh mặt Quý An Lê.

Quý An Lê cố nén nụ cười nhếch môi, tuy mới tiếp xúc vài ngày nhưng cậu đã nhìn thấu Thượng tướng Lận, bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp, huống chi trước khi kết hôn cậu đã thẳng thắn về triệu chứng bệnh này của mình, Thượng tướng Lận đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Nhưng để phòng Lận Cảnh nghi ngờ, cậu vẫn vòng vo một chút hé mở một khe mắt giả vờ không biết:

"Ủa, sao anh lại biến về vậy? Không phải muốn bình tĩnh lại sao, tối nay cứ thế này thôi?"

Đáp lại cậu là cái đầu to của Lận Cảnh tiến gần hơn như thể đã sẵn sàng, bất kể Quý An Lê làm gì tiếp theo anh cũng sẽ không ngăn cản.

Quý An Lê nhìn ánh mắt kiên định của anh, đặc biệt là đôi mắt thú chuyên chú và nghiêm túc, khi ở gần ánh mắt sâu thẳm như lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Quý An Lê.

Quý An Lê làm sao chịu nổi khi bị một con vật lông xù nhìn như vậy, nghiêng người nhìn Lận Cảnh ngửi ngửi quả nhiên ngửi kỹ vẫn có mùi tanh của máu. Tên này chịu đựng thật giỏi mà, không biết làm sao mà làm được vậy, không biết lúc này vén lông trên lưng lên có thể thấy vết thương vẫn đang rỉ máu không?

Nghĩ đến cảnh đó, Quý An Lê không muốn lãng phí thời gian:

"Tối nay chúng ta chơi thêm một trò chơi để thích nghi rồi kết thúc nhé? Nhưng tôi nói gì, anh cũng phải làm theo tôi nhé?"

Lận Cảnh rất ngoan ngoãn gật đầu, vì bộ lông quá rậm rạp, theo động tác của anh, Quý An Lê nhìn thấy toàn bộ lông trên người anh rung rinh dưới ánh đèn.

Quý An Lê khó khăn dời mắt đi, sau đó giơ hai tay ra lòng bàn tay xòe ra đối diện với Lận Cảnh.

Lận Cảnh nghi hoặc về động tác của cậu, nhưng cũng ngoan ngoãn học theo động tác của Quý An Lê, nghiêng người đối diện giơ ra hai bàn chân trắng to, có lẽ để phối hợp với Quý An Lê, còn nghiên cứu khoảng cách giữa lòng bàn tay của Quý An Lê, chống ở đó.

Tiếp theo cảm thấy lòng bàn tay bị ấn xuống, Quý An Lê đã đẩy hai tay anh qua, hai chân trước của sói và tay anh chạm vào nhau.

Đôi mắt sói của Lận Cảnh sau đó hoàn toàn bị những ngón tay trắng mảnh của Quý An Lê thu hút, cứ thế nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay chạm nhau của người và sói, trong đầu trống rỗng, thậm chí không thể suy nghĩ tại sao Quý An Lê lại làm vậy, chỉ có thể nhìn như thế.

Quý An Lê luôn chú ý đến động tác của Lận Cảnh, vì học theo cậu hai tay lòng bàn tay cong lại hướng về một bên, Quý An Lê là hình người nên hai chân có thể thẳng hoặc cong, thêm vào đó có chăn mỏng che không nhìn rõ, khiến Lận Cảnh hoàn toàn không thấy rõ động tác của cậu.

Quý An Lê thấy vì động tác khó này mà chân trước của sói tuyết xòe ra, chân sau cũng không nhịn được hướng lòng bàn chân về phía anh, cậu lén lút thò lòng bàn chân ra, bất ngờ co hai chân lại áp lòng bàn chân vào chân sau của sói tuyết.

Khoảnh khắc chạm vào Quý An Lê luôn chú ý đến giọng nói của hệ thống trong đầu, đến nỗi hoàn toàn không chú ý đến con sói lúc này đã hoàn toàn cứng đờ ở đó, đang dùng ý chí lớn nhất trong đời để kiềm chế không phản ứng.

Lận Cảnh hoàn toàn không dám động, anh cảm thấy cả đời chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như vậy, ngược lại anh không sinh ra nửa phần không thích, thậm chí trong đầu thoáng qua ý nghĩ cứ thế này mãi cũng không phải không được, ánh mắt hạ xuống đờ đẫn rơi xuống chân Quý An Lê đang thò ra ngón chân tròn trịa, có lẽ vì không dễ dàng chạm vào ngón chân không nhịn được nắm một cái trong tích tắc dính sát hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!