Quý An Lê càng nhìn càng thấy kích động mắt sáng rực, đồng thời tiện tay hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày như Ôm ấp mà không gặp khó khăn. Cậu không thể cưỡng lại niềm phấn khích, cậu có cảm giác như điểm tiếp xúc sẽ tuôn ào ào như vàng rơi.
Cậu thay đổi hoàn toàn so với động tác chậm chạp ban nãy, nhanh chóng tắm rửa thay một bộ đồ dài đơn giản và rộng rãi gương mặt hơi ửng đỏ. Khi bước ra khỏi phòng tắm vừa hay chạm mặt Lận Cảnh người cũng vừa tắm xong từ phòng tắm ở tầng dưới.
Lận Cảnh thấy gương mặt Quý An Lê dường như đỏ hơn trước đó một chút, nghi hoặc hỏi:
Cậu... bị bệnh sao?
Quý An Lê vội vàng lắc đầu:
Hả? Đâu có
Cậu đưa tay sờ mặt mình, thấy hơi nóng hơn bình thường. Dù sao thì nghĩ đến việc lát nữa sẽ nhận được lương bằng cách vuốt v3 một con sói bông, làm gì mà không phấn khích cho được?
Lận Cảnh càng nhìn càng thấy Quý An Lê không bình thường, nhưng cũng không giống như bệnh nặng. Đôi mắt sáng rực của cậu, đôi môi đỏ mọng, gương mặt tươi sáng mà lại phảng phất như trạng thái mà Omega gặp phải trước kỳ ph át tình mô tả trong giờ s1nh lý học.
Mặc dù kỳ ph át tình của Quý An Lê chưa đến, nhưng Lận Cảnh vẫn lo lắng hỏi:
"Cậu có cảm thấy khó chịu gì không? Như là triệu chứng trước kỳ ph át tình ấy?"
Căn bệnh lạ của Quý An Lê xuất hiện một cách kỳ quặc, thêm vào đó ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà tiến hóa lần hai thành trị liệu sư cao cấp thì hiếm thấy, có lẽ cơ hội và nguy hiểm song hành, không chừng còn có bệnh tật nào mà chính Quý An Lê cũng chưa phát hiện ra?
Quý An Lê cuối cùng cũng hiểu ý của Lận Cảnh, thoáng nghĩ một chút rồi khéo léo đóng kịch:
"Anh nói cũng đúng có lẽ là có chút khó chịu, tôi cảm thấy hơi nóng và đỏ mặt. Nhưng kỳ ph át tình của tôi chưa đến, không biết tại sao lại thế này."
Hàng mi cụp xuống của cậu khẽ run che đi ánh sáng trong mắt, cố ý che giấu nụ cười của mình, cẩn thận quan sát phản ứng của Lận Cảnh. Không hổ danh là Alpha được cậu chọn, đúng là gặp đúng thời điểm. Lý do tốt như vậy cậu còn chưa nghĩ ra, đối phương đã chủ động đưa tới.
Độ phù hợp 100% không phải là chỉ là phù hợp không xem này tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu chút nữa là không phân biệt được ai là ai luôn.
Lận Cảnh quả thực lo lắng khẽ đỡ cậu ngồi xuống giường, cúi người chăm chú kiểm tra hỏi:
"Tôi đi lấy thuốc ức chế cho cậu nhé?"
Hả? Quý An Lê ngạc nhiên hỏi:
"Anh.. anh mua thuốc ức chế cho tôi rồi à?"
Lận Cảnh gật đầu:
"Lúc cậu về khách sạn sắp xếp đồ đạc, tôi đã dùng danh nghĩa của chúng ta để chuẩn bị một ít, phòng khi cần."
Vì tình trạng của Quý An Lê đặc biệt sợ đối phương quên nên đã chuẩn bị riêng một phần.
Quý An Lê nghẹn lời nuốt lại câu nói về việc có thể ph át tình sớm. Cậu cảm thấy Lận Cảnh chu đáo đến mức mình không nỡ lợi dụng.
Nhưng nghĩ đến vết thương hiện tại của đối phương không thể chữa lành, cậu nhanh chóng tự trấn an quyết tâm hoàn thành các nhiệm vụ để giúp Lận Cảnh phục hồi.
"Không sao, tôi không ngửi thấy mùi pheromone, nên chắc chắn không phải ph át tình, có thể... là do căn bệnh lạ mất kiểm soát không ổn định gây ra."
Lận Cảnh càng lo lắng hơn:
"Căn bệnh này không chỉ xuất hiện vào kỳ ph át tình sao?"
Quý An Lê khẽ cười đáp:
"Có thể là do mới tiến hóa lần hai nên không ổn định gây ra, không sao đâu tôi nghỉ một chút là khỏe thôi, không cần anh biến thành hình thái thứ hai để an ủi tôi đâu."
Lận Cảnh im lặng cậu nói vậy chắc chắn là cần rồi, nghĩ rằng Quý An Lê vì sợ làm phiền mình nên không yêu cầu giúp đỡ. Nghĩ đến việc Quý An Lê bảo vệ anh và sự quan tâm những ngày qua, anh cảm thấy mình không thể nhen như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!