Ngay khi nói ra những lời ấy, Lận Cảnh đã có chút không yên lòng, không chắc rằng với tình trạng bị thương và trúng độc như thế này Quý An Lê sẽ nghĩ gì về anh?
Ban đầu anh không muốn nói vì sợ đối phương nhìn thấy sẽ hoảng sợ, nhưng giờ nghĩ lại liệu việc giấu giếm có đúng không? Đặc biệt khi nhìn thấy Quý An Lê cúi đầu đi tới đi lui, trái tim anh cũng không hiểu sao treo lơ lửng.
Chẳng mấy chốc Quý An Lê dừng lại, Lận Cảnh theo bản năng nhìn về phía cậu chờ đợi phán quyết, nhưng khoảnh khắc tiếp theo anh sững người.
Có phải anh nghe nhầm không?
Vừa rồi Quý An Lê thực sự nói đến việc đăng ký kết hôn phải không? Nhưng làm sao từ chủ đề vết thương không thể lành do độc tố lại đột nhiên nhảy sang chuyện đăng ký kết hôn được?
Giữa hai việc này có mối liên hệ gì không?
Sao lại đột nhiên muốn đi đăng ký kết hôn?
Quý An Lê tưởng Lận Cảnh không nghe rõ, lại nhắc lại một lần nữa:
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, tuy thời gian hơi gấp một chút nhưng anh xem tám ngày là trong vòng mười ngày, ba ngày cũng là trong vòng mười ngày, có gì khác nhau đâu phải không?"
Lận Cảnh bị cậu nói đến mức trong thoáng chốc thật sự thấy có lý, có lẽ vì ánh mắt đối phương quá mức nghiêm túc, như thể đây thực sự là điều đúng đắn, anh hoang mang lẩm bẩm:
Thật... sao?
Khi Lận Cảnh trở về biệt thự ngoại ô đã là nửa đêm, đến giờ đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, vào đến phòng khách cũng không bật đèn, ngồi trên sofa rất lâu vẫn không hiểu nổi sao mình lại đồng ý?
Suốt đường về anh đều có cảm giác không thực, ngồi trong góc tối của sofa, chỉ chăm chú nhìn về một điểm phía trước.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ kính, bóng cây rải rác cùng với bóng đổ của đồ đạc chồng chéo lên nhau, một lúc thật không dễ nhìn thấy một bóng người đang co ro ở đó.
Manfred nửa đêm khát nước từ phòng cuối tầng một đi khập khiễng đến máy nước uống cạnh cửa sổ kính rót một cốc nước lớn, một tay kẹp nạng để chống đỡ, một tay cầm cốc nước vén băng gạc trên mặt, để lộ miệng uống ừng ực một ngụm lớn.
Nước lạnh trôi xuống cổ họng khô khát, khiến hắn thấy thoải mái cả người, không nhịn được lại uống thêm một ngụm lớn nữa, thoáng nhìn sang bên, đột nhiên thoáng thấy một bóng người đang ngồi im lặng ở đó, hoảng đến nỗi phụt một cái phun hết nước ra ngoài.
Ngay sau đó điên cuồng đấm ngực ho sặc sụa: Anh... anh anh...
Manfred còn chưa kịp nói hết câu anh là ai đã đến bên miệng, mượn ánh trăng nhìn kỹ, sao lại giống sếp thế này?
Bật đèn lên với một tiếng bụp, xác nhận đúng là sếp thật, liền cảm thấy cả người không ổn chút nào:
"Sếp! nửa đêm không ngủ ngồi đây làm gì vậy?"
Không biết... người dọa có thể dọa ra chuyện không?
Manfred hoàn hồn thấy có gì đó không đúng, có thể khiến sếp nhà mình thất thần như vậy, rất có thể là vì tình, không lẽ tiểu Quý tiên sinh hối hận rồi? Đá sếp? Nên sếp mới nửa đêm ngồi đây một mình chữa thương tình?
Manfred càng nghĩ càng thấy có lý, không uống nước nữa phấn chấn tinh thần đi đến bên ghế đơn, ân cần khuyên nhủ :
"Sếp phải nghĩ thoáng một chút, dù tiểu Quý tiên sinh có đổi ý cũng là điều có thể hiểu được, dù sao chúng ta cũng quá cứng nhắc, bình thường cũng không biết ngọt ngào lãng mạn nên bị chê là điều dễ hiểu mà."
Lận Cảnh liếc hắn một cái ánh mắt sâu xa như muốn nói: Cậu đang nói gì vậy? rồi đáp:
Cậu nghĩ nhiều rồi.
Manfred kéo dài giọng:
"Sếp đừng ngại, có gì mà không thể thừa nhận? Nếu không phải chữa thương tình nửa đêm ngồi ở đây làm gì?"
Lận Cảnh đáp thẳng thừng:
"Ngày mai sẽ đăng ký kết hôn, tôi đang suy nghĩ nên mặc bộ nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!