Chương 20: Sớm hơn dự kiến

Quý An Lê không nhận toàn bộ tài sản mà Lận Cảnh chuyển cho cậu. Cậu cảm nhận được tấm lòng của Lận Cảnh, không muốn cậu bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể để Lận Cảnh giao hết của cải một cách thiên lệch như vậy.

Cậu có thể giúp Lận Cảnh giải độc, nhưng các loại dược liệu cần thiết đều là do Lận Cảnh tự kiếm. Xét cho cùng... cậu chỉ thực hiện vài nhiệm vụ mà bản thân cũng thấy vui, không bỏ ra nhiều công sức.

Trái lại, Lận Cảnh – người bạn đời sắp được ràng buộc này, mới thực sự là người bị vắt kiệt.

Cậu không thể vừa vắt kiệt người ta vừa để người ta phải bỏ tiền ra trả cho mình được? Thật sự quá khó xử.

Với tâm trạng phức tạp, Quý An Lê giải thích với Lận Cảnh đang ngạc nhiên về việc cậu từ chối:

"Lận thượng tướng không cần nghĩ ai nợ ai. Anh đã bỏ ra rất nhiều rồi, về sau vấn đề căn bệnh của tôi... còn cần anh giúp đỡ rất nhiều."

Cậu chỉ mong rằng sau khi ràng buộc, các nhiệm vụ chạm mà hệ thống giao không quá khó nhìn, cậu thật sự lo rằng sẽ vắt đến nỗi chỉ còn lại mỗi Lận Cảnh duy nhất này. Đến lúc đó, chắc cậu sẽ thấy day dứt lắm.

Cuối cùng, trước sự kiên quyết từ chối của Quý An Lê, Lận Cảnh đành thu lại toàn bộ tài sản. Căn biệt thự nhỏ vừa mới được chuyển quyền, đồ đạc vẫn còn thiếu nhiều, Lận Cảnh ban đầu muốn giao tài sản để Quý An Lê mua sắm theo ý mình, nhưng giờ chỉ còn cách hỏi cậu về sở thích rồi từ từ bổ sung.

Sau khi dẫn Quý An Lê đi xem một vòng và đưa chìa khóa cho cậu, Lận Cảnh tiễn cậu về khách sạn tạm thời hai người vẫn ở khách sạn vài ngày cho đến khi biệt thự hoàn tất.

Suốt dọc đường, Quý An Lê ngẫm nghĩ xem có nên mua chút gì đó để đáp lễ không, tránh để bản thân cảm thấy áy náy. Nhưng ngay khi tới khách sạn, cậu đã thấy Văn Trăn đứng đó với vẻ thảm hại, hốc hác. Cậu nhíu chặt mày, tên này sao lại đến nữa?

Vừa thấy hai người xuất hiện cùng nhau vào giờ này, Văn Trăn cảm giác như bị đâm một nhát, đau đến thở không nổi, mắt đỏ ngầu, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà như một đời đã trôi qua.

Lời cảnh cáo của Quý An Lê và Lận Cảnh vẫn còn vang vọng, nhưng làm sao hắn cam tâm.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn như đã rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục. Đúng như Quý An Lê dự đoán, cha của Văn Trăn đã tạm thời bị tước quyền lãnh đạo ở Văn gia. Để chứng tỏ với cấp trên rằng Văn gia đang nỗ lực cải thiện, ông đã đưa cả gia đình rời khỏi nhà.

Dù nói là tạm thời nhưng Văn Trăn lại có linh cảm chẳng lành.

Những năm này cha của hắn đã quen với việc thuận buồm xuôi gió, thêm vào đó ông là người thừa kế được lão gia định sẵn từ nhỏ, nên những người khác trong gia tộc họ Văn chưa bao giờ thể hiện điều gì khác thường trước mặt ông, vì vậy ông nghĩ rằng tình huống này chỉ là tạm thời, nhưng sau khi Văn gia vượt qua khủng hoảng này, họ có thực sự có thể quay về gia tộc họ Văn không?

Ngay cả khi quay về, cha hắn liệu có còn có thể tiếp tục được làm gia chủ nữa không?

Văn Trăn nhịn khát cả ngày giọng khàn đặc, mang vẻ bi thương nhìn Lận Cảnh:

"Lận thượng tướng, cầu xin anh hãy trả An Lê lại cho tôi, được không? Tôi thật sự không thể sống thiếu em ấy..."

Lận Cảnh nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng toát ra khiến Văn Trăn rùng mình. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng. Nếu lần này không nắm bắt, hắn và Quý An Lê sẽ thực sự không còn hy vọng.

Không đợi Lận Cảnh mở lời Văn Trăn đã vội vàng nói tiếp, ôm đầu đau khổ:

"An Lê, đừng dày vò anh nữa, được không? anh biết anh sai rồi. Ở vị trí của mình, anh chỉ cố gắng chọn lựa điều tốt nhất, trước tiên giữ được quyền thừa kế, sau đó mới nghĩ đến tương lai của chúng ta. Việc từ hôn chỉ là một chiến thuật vòng vo, nhưng tại sao lại thành ra thế này?

Chúng ta đã bên nhau hơn mười năm, anh đã nghĩ rằng mình có thể có tất cả. Nhưng nếu phải mất em để giữ lấy quyền thừa kế này, anh sẵn sàng từ bỏ sẽ rời xa Văn gia, chỉ cần em quay lại với anh... được không?

"Quý An Lê lặng lẽ nhìn hắn diễn xuất, chờ đến khi Văn Trăn sắp quỳ xuống cầu xin, cậu mới bất ngờ đá mạnh vào đầu gối của hắn. Một tiếng"bịch" vang lên khi đầu gối của hắn đập xuống đất mặt méo mó vì đau đớn.

Văn Trăn không ngờ mình đã hạ mình đến mức này, nhưng Quý An Lê không động lòng, còn đá hắn? Cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại cú đá trước đó của Lận Cảnh, chỉ khác là một người đá phía sau một người đá phía trước.

Văn Trăn ngẩng lên với vẻ mặt khó tin:

"An Lê... em thực sự căm ghét anh đến vậy sao? Anh không hiểu, chúng ta đã từng rất tốt đẹp mà..."

Quý An Lê nhìn Văn Trăn với ánh mắt lạnh lùng. Cậu hiểu rõ Văn Trăn không thực sự biết tại sao cậu thay đổi nhanh như vậy.

Hắn cho rằng lần trước lấy lý do trả thù và gen khác thường không đủ thuyết phục cậu. Văn Trăn tưởng rằng cậu giận vì hắn đã chọn lợi ích thay vì tình cảm. Vì vậy, lần này đem cả việc rời khỏi Văn gia ra làm cái giá.

Nhưng Quý An Lê biết rằng giữa họ không bao giờ có sự tha thứ, chỉ có thù hận đến tận cùng bởi giữa họ đã có những mạng sống bị cướp đi.

Một mạng là của chính cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!