Quý An Lê nhìn người đàn ông trước mặt thấy mái tóc bạc trắng và những đường nét trên gương mặt có hơi giống Lận Cảnh, cậu nghi ngờ rằng người này chính là vị lão Nguyên soái
- cha chồng mà Lận Dự đã nhắc đến trong thang máy khi họ gặp nhau.
Đây là người cha chỉ tồn tại trong lời đồn của Lận Cảnh.
Quý An Lê không ngờ rằng mình chưa chuẩn bị gì đã phải ra mắt gia đình rồi sao?
Ngay sau đó, khi bốn người đứng ở hành lang ngoài phòng bác sĩ, Lận Cảnh lên tiếng gọi Cha... xác nhận suy đoán của Quý An Lê, thực sự là ông ấy.
Dựa vào việc ông ấy chỉ làm ngơ trước tất cả những gì Lận Dự đã làm với Lận Cảnh thì Quý An Lê không có ý định coi ông ấy là bậc trưởng bối thực sự.
Nếu là kiếp trước, có lẽ Quý An Lê vẫn sẽ tôn trọng người lớn và cư xử lễ phép, nhưng giờ thì khác rồi. Sau khi đã trải qua quá nhiều tổn thương, Quý An Lê nhận ra rằng sự lễ phép cũng phải có giới hạn và nên dành cho những người xứng đáng với điều đó.
Kiếp trước cậu kính trọng và yêu mến Bác cả như bậc trưởng bối, kết quả vị Bác cả tốt này không chỉ tìm cơ hội đuổi cậu
- người cháu ruột ra ngoài, mà còn vì tranh quyền mà bịa đặt cậu không phải con cháu nhà họ Quý, vì lợi ích mà cướp đoạt hôn sự vốn thuộc về cậu.
Còn người em họ mà cậu từng yêu thương như ruột thịt - Quý Thần Hạo, đã giam giữ cậu trong tầng hầm và coi cậu như một công cụ để chiết xuất trị liệu lực, không hề coi cậu là con người.
Đã nếm trải thiệt thòi, Quý An Lê không muốn để mình rơi vào tình cảnh đó một lần nữa. Hơn nữa, cậu và Lận Cảnh chỉ là đối tác trong một cuộc hôn nhân liên minh chứ không phải bạn đời thật sự. Nếu lão Nguyên soái này cư xử lễ độ, cậu cũng sẽ đáp lại một cách tương xứng.
Nếu không, đừng trách cậu sẽ trở thành Quý Đối Đầu.
Cha của Lận Cảnh mang vẻ uy nghiêm, mặc bộ vest màu xám tro sang trọng, dáng lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như mắt diều hâu, ánh mắt đầu tiên rơi trên Lận Cảnh với vẻ nhăn nhó và một chút không hài lòng kìm nén.
Khi ông chuyển ánh mắt sang Quý An Lê, sự uy nghiêm của ông có phần dịu lại, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Đây hẳn là Tiểu Quý, ta là cha của Lận Cảnh."
Quý An Lê vốn định đứng ngoài làm nền, nhưng đột nhiên lại bị ông bỏ qua người con trai ruột của mình để nói chuyện trực tiếp với cậu.
Quý An Lê không để lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lịch sự gật đầu:
"Chào Lận lão tiên sinh."
Cha của Lận Cảnh giải thích về sự xuất hiện của mình:
"Ta đến đây để kiểm tra sức khỏe, sau đó mới nghe A Dự nói rằng con và Tiểu Cảnh đang làm kiểm tra tiền hôn nhân ở đây. Trước đó ta không biết về chuyện đính hôn của các con, nên quyết định đến xem qua.
Khi ta đến nơi thì vừa kịp nghe cuộc nói chuyện của các con với bác sĩ, mong là không để lại ấn tượng không tốt trong lần đầu gặp mặt.
"Những lời này của Cha Lận rất lịch sự, thậm chí còn có chút thiện cảm. Ông còn xin lỗi vì sự xuất hiện đột ngột của mình, không muốn để Quý An Lê hiểu lầm rằng họ là những người bất lịch sự. Thái độ của Quý An Lê đối với cha Lận dịu đi đôi chút nhưng cũng chỉ đến vậy:" Lận lão tiên sinh khách sáo rồi, đây là bệnh viện ai cũng có thể đến. Nếu các vị không có ý làm phiền tôi cũng không để tâm.
"Cha Lận mỉm cười, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt trở nên hiền hòa hơn, nhưng ngay sau đó giọng điệu ông thay đổi:"Dạo này sức khỏe ta không được tốt nên không biết nhiều về hôn sự của Tiểu Cảnh và con. Ta chỉ mới nghe được một chút từ A Dự. Nó có khiếm khuyết về gen hẳn là con cũng biết điều này.
Trong quá trình kiểm tra, hình thái thứ hai của nó không khiến con hoảng sợ chứ?
"Quý An Lê không nói gì chỉ liếc nhìn Lận Cảnh rồi mới lắc đầu:"Không có.
"Nụ cười trên mặt cậu đã biến mất, nhưng vì nể đây là cha của Lận Cảnh cậu không nói gì thêm. Cha Lận thở phào nhẹ nhõm vì không khiến Quý An Lê hoảng sợ, sau đó quay lại nhìn Lận Cảnh, gương mặt trở nên nhăn nhó, bộc lộ sự không hài lòng:"Con bây giờ tự quyết định việc lớn như chuyện kết hôn mà không thông báo cho gia đình sao? Con có khiếm khuyết gen nhưng vẫn đồng ý cuộc hôn nhân này, con biết là nếu có vấn đề gì xảy ra sau này, sẽ gây phiền phức lớn đến nhường nào cho đối phương không?"
Lận Cảnh ban đầu lạnh lùng nhìn ông, nhưng nghe đến đây thì sắc mặt anh trầm xuống. Anh muốn hỏi, nếu anh không đồng ý, có phải sẽ để cho Lận Dự đồng ý không? Rõ ràng ông biết tình trạng của Lận Dự, nhưng vẫn chọn cách nhắm mắt làm ngơ để người khác phải chịu hậu quả.
Trước khi Lận Cảnh lên tiếng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay anh. Khi anh theo bản năng tránh né, anh nhận ra đó là tay của Quý An Lê anh mới đồng ý để đối phương nắm tay.
Quý An Lê giữ cổ tay Lận Cảnh, ngăn không cho anh nói. Dù gì đối phương cũng là cha ruột của Lận Cảnh. Cậu không biết vì sao Lận Cảnh lại rời khỏi nhà họ Lận, nhưng với người ngoài, nếu Lận Cảnh lỡ lời bất kính với cha mình, ông ấy lại là một lão Nguyên soái được kính trọng, thì dù lý do có là gì Lận Cảnh cũng khó có thể biện minh.
Nhưng cậu, một người ngoài chưa chính thức đăng ký kết hôn thì lại khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!