Chương 106: Ngoại truyện 5: Ghen 2

Bình thường, Quý An Lê không quá bận rộn, vào kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè lại càng rảnh rỗi hơn. Trái lại, Lận Cảnh trong khoảng thời gian này lại bận đến mức tối tăm mặt mũi. 

Sau khi được nghỉ hè, Quý An Lê ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày liền. Sáng sớm hôm nay, lão Công tước đã dẫn Đại bảo và Nhị bảo đi chơi trong hoa viên.

Không có việc gì làm, Quý An Lê nảy ra ý định đến quân bộ tìm Lận Cảnh, xem có việc gì mình có thể giúp đỡ hay không. 

Để tránh gây phiền toái không cần thiết, trước khi đi Quý An Lê đã chuẩn bị một bộ quân phục của binh sĩ bình thường đội mũ dán thêm ít râu ngắn.

Nếu không lại gần quan sát kỹ, chắc chắn không ai có thể nhận ra. 

Cầm theo thẻ thông hành mà Lận Cảnh để lại cho mình, cậu thuận lợi vượt qua trạm kiểm soát. Khi gần đến văn phòng của Lận Cảnh, cậu bất ngờ gặp phải Ander. 

Ander vốn dĩ đã đi lướt qua, nhưng đột nhiên quay đầu hỏi: 

"Ngươi là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy?" 

Quý An Lê không ngờ Ander lại tinh mắt đến vậy, dù không nhận ra cậu nhưng vẫn nhận thấy điều bất thường. Hắn chẳng lẽ đã nhớ mặt hết toàn bộ quân nhân trong quân bộ rồi sao? 

Quý An Lê đành khẽ ho một tiếng, xoay người lại không cố ý đổi giọng, chỉ hạ thấp một chút: 

"Ander, là ta đây. Ta đến tìm Lận Cảnh." 

Ander ban đầu vẫn còn cảnh giác, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, tiến sát hơn một chút, cười nịnh nọt: 

"Ta hiểu, ta hiểu mà! Cậu có cần thuộc hạ đưa đi không?" 

Quý An Lê giơ tay làm động tác ra hiệu: 

"Không cần, ta biết đường rồi." 

Dù có không biết đường cũng phải nói là biết. Nếu để Ander theo mình suốt dọc đường, không cần đến ngày mai, Manfred và đám người kia chắc chắn sẽ biết cậu đến đây tìm Lận Cảnh. 

Ander cười hì hì, không dây dưa thêm mà giả vờ không biết, vừa sờ mũi vừa lượn đi chỗ khác. 

Tiếp đó, Quý An Lê thuận lợi đi đến khu văn phòng. Nhưng khi cậu còn chưa kịp tiến vào, vô thức ngước mắt lên thì thấy trên ban công tầng cao nhất có hai người đang đứng, trong đó một người chính là người cậu đang tìm. 

Khoảng cách khá xa, nhưng vì hiện tại điểm trị liệu của cậu còn dư dả, cậu đã mua không ít dược phẩm cải thiện thính lực, thị lực và thể năng.

Vì vậy, dù ở khoảng cách này, cậu vẫn có thể nghe rõ ràng. 

Ban đầu, Quý An Lê không thấy có gì đặc biệt, định bước lên nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói run rẩy khe khẽ: 

"Thực... thực ra, ta đăng ký vào Quân đoàn số một là... là vì Nguyên soái." 

Bước chân của Quý An Lê đột ngột dừng lại. 

Wow, người này đã nói vậy thế thì cậu đành phải đứng đây nghe tiếp thôi. 

Dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến bạn đời của cậu, cậu nghe cũng là lẽ đương nhiên. 

Lận Cảnh đứng quay lưng ra phía lan can, không mở miệng cũng không thấy rõ vẻ mặt. 

Giọng nói run rẩy của thanh niên kia tiếp tục vang lên: 

"Xin... xin lỗi... Ta không có ý gì đâu. Ta biết... biết rằng Quốc vương và Nguyên soái tình cảm rất tốt. Ta chỉ muốn nhân dịp này nói ra lòng mình một lần thôi... như vậy là ta đã mãn nguyện rồi..." 

Quý An Lê tuy biết rằng Lận Cảnh sẽ không làm gì sai trái, nhưng khi nghe một loạt những lời lẽ đầy trà vị này, mặt cậu vẫn kìm không được mà sa sầm. 

Không có ý gì ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!