Khi thời tiết bắt đầu nóng lên, hai nhóc con đã được bảy tám tháng tuổi.
Sau một thời gian được dạy dỗ, cuối cùng bọn nhóc cũng có thể kiểm soát phần nào việc biến trở lại hình người khi cần. Dù vậy, vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được.
Do tuổi còn nhỏ, Quý An Lê cảm thấy không sao cả có thể từ từ dạy dỗ.
Điều duy nhất khiến cậu đau đầu là những đứa trẻ không mang gien thú nhân thường có thể nói được vào khoảng mười tháng tuổi. Nhưng Đại bảo và Nhị bảo thì khác, do có hình thú nên tốc độ phát triển hơi khác một chút.
Dù chưa thể nói, nhưng cũng đã có thể duy trì trạng thái tương đương với trẻ vài tuổi.
Theo lý mà nói, sau nửa năm trở lại hình người, chắc chắn có thể nói rồi.
Vậy mà giờ đã gần tám tháng, hai nhóc vẫn chưa chịu mở miệng gọi ai cả?
Quý An Lê tự tìm lý do để thuyết phục bản thân rằng có lẽ... là do hai nhóc con dành quá nhiều thời gian trong hình thú chăng? Nên chỉ biết hú awo u thôi?
Lận Cảnh thì lại chẳng để tâm lắm.
Khi còn nhỏ, anh không có ai dạy dỗ thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đã bắt đầu nói từ khi nào. Nhưng dù muộn vẫn sẽ nói được thôi.
Dù sao thì với hai hóc con da trâu nhà họ, ngày nào cũng nhảy nhót phá phách đến mức cả nhà gà bay chó sủa thế kia, chỉ số thông minh chắc chắn không có vấn đề gì.
Đến khi hai nhóc tròn tám tháng, Lận Cảnh vẫn đảm nhiệm việc tắm rửa cho chúng vào buổi tối.
Sau khi tắm xong cho một đứa, anh đặt bé vào khăn khô lau sạch rồi để qua một bên. Sau đó, anh thay nước, chuẩn bị tắm cho đứa còn lại. Nhưng vừa mới cúi xuống định bế lên, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn nhóc con trong tay anh rõ ràng vừa mới được tắm xong.
Lận Cảnh quay lại nhìn, quả nhiên thấy Nhị bảo đang lén lút bò về phía cửa, từng chút một cố gắng chuồn đi.
Khụ. Lận Cảnh nhẹ nhàng ho một tiếng.
Quả nhiên, nhóc con lập tức cứng người lại, bộ lông toàn thân dường như sắp dựng đứng lên.
Ngay sau đó, nhóc vọt lên cố gắng cào mở cửa chạy trốn. Nhưng chưa kịp chạy xa, nhóc đã bị cha mình nhanh chóng túm lại.
Nhị bảo ngước mắt lên, dùng đôi mắt đáng thương nhìn cha mình giơ giơ hai cái móng nhỏ:
Awo u? (Có thể không tắm không ạ? Con không muốn tắm.)
Lận Cảnh khẽ cười, sau đó vô tình từ chối: Không được.
Nhị bảo nằm lăn ra đất, bốn chân quẫy đạp đầy bất mãn, hú lên oán trách:
"Cha vô tình! Cha tàn nhẫn! Cha không phải là người cha tốt!"
Lận Cảnh bật nhẹ lên trán bé một cái:
"Ngoan nào, nhanh tắm đi."
Anh không vội, dù gì Đại bảo vẫn đang chờ mà.
Nhị bảo đành thở dài, ngoan ngoãn để cha bế đến bồn tắm.
Nhưng khi Lận Cảnh vừa buông lỏng cảnh giác, nhóc con vừa mới đặt vào nước liền nhanh như chớp tung người nhảy vọt lên, đá bay cả vòi hoa sen trượt dài trên sàn, lao thẳng ra ngoài.
Lận Cảnh bị nước tạt ướt sũng, ngay cả Đại bảo đang liếm móng vuốt bên cạnh cũng bị vạ lây.
Anh chỉ có thể tắt nước trước, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.
Vừa ra đến phòng ngoài, anh liền thấy Nhị bảo nhảy vọt lên, chui tọt vào lòng Quý An Lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!