Chương 7: Bính đồ cơ quan

"Lạch cạch!!!"

Đế Thích Thiên đem hổ trảo đặt lên bảo hạp, cẩn thận đánh giá một chút.

Bảo hạp này tương đối kì lạ giống như được tự nhiên đúc thành một khối hoàn chỉnh, không một khe hở, không có lỗ khóa, càng không có chốt mở.

Đế Thích Thiên thầm đoán, có lẽ cơ quan mở bảo hạp chính là đồ án kì lạ ở trên mặt kia. Ở kiếp trước hắn từng nghe nói thời cổ đại có một cơ quan gọi là bính đồ, chính là đem một khối đầy đủ chia ra làm các bộ phận nhỏ hơn, sắp xếp thứ tự một cách lộn xộn.

Chỉ cần sắp xếp lại thành một đồ hình hoàn chỉnh thì có thể đem cơ quan đó mở ra.

Bính đồ là một cơ quan hiếm thấy. Còn có một loại gần giống như bính đồ là bính tự cơ quan. Ví dụ, đem một câu đầy đủ cùng một số từ ngữ vô nghĩ khác xếp đặt lộn xộn cùng nhau. Người muốn mở bính tự cơ quan phải sắp xếp lại tổ hợp đó thành câu nói hoàn chỉnh.

Hai cơ quan này đều là cực kỳ khó gặp.

Đế Thích Thiên yên lặng nhìn bảo hạp một hồi, sau đó mới rời ánh mắt nhìn sang bình ngọc bên cạnh.

Ở kiếp trước hắn đã thấy qua vô số các loại ngọc, nhưng loại ngọc làm ra bình này so với những thứ hắn đã thấy trước đó càng có phần hoàn mỹ hơn.

Trong sơn động âm u, bình ngọc nhè nhẹ lan tỏa ra một thứ ánh sáng kì diệu.

"Phốc!!!"

Hắn dùng chân đẩy nắp bình ngọc ra, khiến bên trong tràn ra một hương thơm kỳ dị của dược vật. Đế Thích Thiên hít vào một hơi, dược hương tràn vào trong mũi, tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

"Oanh!!!"

Bên trong thân thể, yêu lực hưng phấn dâng lên ngay khi dược hương xông tới. Đế Thích Thiên cảm giác được yêu lực đang điên cuồng cắn nuốt dược hương, tâm thần hắn không khỏi rung lên một trận vui sướng.

"Chẳng lẽ đúng như nữ tử kia nói, trong này là tụ linh đan?"

Đế Thích Thiên một lần nữa lay động cái bình, đan dược bên trong phát ra tiếng lạo xạo, hiển nhiên là bên trong có rất nhiều.

Hổ nhãn toát ra quang mang, trong lòng trầm tư, thầm nghĩ: "Nữ tử kia chắc chắn không phải người bình thường. Nàng đối với bảo hạp coi trọng như thế, lại bày ra trò ám độ trần thương, đem bảo hạp giấu ở chỗ ta, chắc chắn đây không phải bảo vật tầm thường.

Tụ linh đan này chưa dùng đến mà hương lực bên trong cũng đã khiến yêu lực của ta gia tăng không ít. Nếu ta thường xuyên phục dụng loại đan dược này, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn nữa, nói không chừng có thể ngưng tụ ra nội đan."

Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại có chút chua xót.

Nếu muốn tu thành yêu, tựa hồ còn phải trải qua một quãng đường rất dài. Hiện tại hắn có yêu lực, lại có phương pháp tăng yêu lực bằng cách hấp thu nguyệt tinh hoa.

Nhưng hắn vẫn có cảm giác bản thân trong quá trình tu luyện còn bỏ qua một phần vô cùng trọng yếu nào đó.

Công pháp!

Công pháp chính là thứ có thể giúp hắn chân chính bước vào thế giới tu yêu.

Không sai, đây đúng là thứ hiện tại Đế Thích Thiên cần có nhất.

Ở kiếp trước hắn đã nghe đủ thứ chuyện thần thoại về yêu tộc, ví dụ như truyền thuyết về Bạch xà ngàn năm Bạch Tố Trinh, tu hành nghìn năm, cuối cùng gặp phải Pháp Hải, bị Pháp Hải nhốt dưới bảo tháp.

Một ngàn năm đạo hạnh cũng không thể so với hai trăm năm tu hành của một người. (DG: ai không biết truyền thuyết này kiếm phim "Thanh Xà

- Bạch Xà coi nha, có Lý Liên Kiệt đóng đó :x)

Nghĩ tới chuyện đó, Đế Thích Thiên cẩn thận ngồi cân nhắc mọi chuyện. Bản thân yêu tộc vốn bất đồng so với nhân loại. Bản thân may mắn có chút lý trí, hiểu được việc hấp thu linh khí làm căn cơ tu luyện nhưng cũng sẽ không giống với nhân loại. Bản thân yêu tộc từ đầu chỉ là vô ý hấp thu.

Với cách tu luyện đó chỉ là làm nhiều công ít (DG: tức là làm nhiều mà thành quả ít)

Hơn nữa, yêu tộc đều sinh sống trong núi rừng, linh tính tự nhiên mà có, trời sinh trời dưỡng, vốn không hề có công pháp tu hành, chỉ có thể dựa theo bản năng mà tu luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!