Ngô Công vương thân thể có trăm đốt, bị Đế Thích Thiên cắt đi một đốt, chẳng khác nào cướp đoạt một phần tinh hoa cùng lực lượng. Hơn nữa ba đại ngô công bị Đế Thích Thiên ăn thịt cũng sắp đột phá đến linh thú, huyết nhục vô cùng bổ dưỡng.
Ăn chúng vào, hiện tại Đế Thích Thiên vẫn cảm thấy trong cơ thể vô cùng ấm áp, nhiệt khí sôi trào.
"Huyết thực không thể để quá lâu, bằng không lực lượng bên trong cũng sẽ tản mát đi hết. Cũng may ta có túi trữ vật, bỏ vào trong đó có thể bảo trì được độ tươi của huyết thực.
Nhưng nên ăn càng sớm càng tốt, qua ngọn núi này ta sẽ tìm một địa phương ẩn nấp, tạm thời dừng chân, để bọn Bái Nguyệt tu dưỡng một chút, còn ta sẽ tiêu hóa huyết nhục của Ngô Công vương."
Đế Thích Thiên đem đám rết thu hết vào túi trữ vật, rồi một lúc sau mới đuổi theo đội ngũ.
Trên Ngô công sơn này căn bản không còn động vật nào, đại bộ phận đã bị Đế Thích Thiên đánh chết, Ngô công vương thì bị Thanh Vân bắt đi, lúc này toàn bộ ngọn núi chẳng có gì có thể uy hiếp được đội ngũ nữa, suốt chặng đường đi qua núi đều vô cùng an toàn.
Đế Thích Thiên bằng lực lượng của mình đem vết thương do Ngô Công vương gây ra co rút lại, hơn nữa yêu lực cũng tràn ra miệng vết thương điều dưỡng, phòng ngừa chảy máu. Lúc này miệng vết thương đã đọng lại, bằng năng lực của hắn thì chẳng có gì nguy hiểm nữa.
Xuyên qua Ngô công sơn, đi tới phía trước một đoạn đường, tìm được một cái sơn cốc có nước, Đế Thích Thiên ra lệnh dừng lại, sau khi các tộc đàn săn mồi, cộng thêm thịt rết trong túi trữ vật, đã bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bón phía sơn cốc có thành viên của các tộc đàn thủ hộ, một ngọn cỏ bị gió thổi lay cũng không tránh được ánh mắt của chúng.
Đế Thích Thiên dùng yêu lực, trong sơn cốc đào ra một cái sơn động, để Bái Nguyệt cùng Viên Thiên canh giữ ở động khẩu, còn mình đi vào trong động, sau khi nằm xuống bắt đầu đem túi trữ vật đặt ở trước người.
"Trong thịt con rết vương này có đại lượng tinh hoa, ăn vào khẳng định sẽ làm cho thương thế của ta nhanh chóng liền lại, trong đó còn có lực lượng, biết đâu có thể làm cho ta tiến thêm một bước."
Lúc này Đế Thích Thiên đã gạt Thiên Hương Hồ vương và Thanh Vân sang một bên. Hắn biết hai người này hiện tại đối với hắn đều là cường giả cao như núi, với thực lực của hắn hiện tại không nên nghĩ tới quá nhiều.
Tự mình mạnh lên!
Chỉ có cường đại, mới là đạo lý.
Chỉ có cường đại mới có thể nắm vận mệnh của mình trong tay, mới có thể thay đổi vận mệnh của người khác.
Nhìn đến bọn Hồ vương Thiên Hương, Đế Thích Thiên đã có ngay ý niệm này trong đầu, không phải sợ hãi, mà là một ý chí chiến đấu mãnh liệt, bởi vì trong lòng hắn đã tự nói với mình, sớm muộn cũng có một ngày, hắn giống như bọn họ, trở thành cường giả, thậm chí còn mạnh hơn.
Chỉ cần chiến ý trong lòng không dứt, trên thế giới này sẽ không có gì ngăn cản được bước tiến của hắn.
"Bá!!"
Trên túi trữ vật hào quang lóe lên, thi thể của một ngô công bị hắn đánh chết xuất hiện trước mặt, bênh cạnh là một đốt thân rết cực lớn, chính là của ngô công vương kia bị hắn cắt xuống.
Giáp xác của Ngô công vương tương đối cứng rắn, nhưng thịt ở bên trong thì vô cùng mềm mại.
"Răng rắc!!"
Đế Thích Thiên không chần chừ, đem thi thể đại ngô công kia nuốt vào trong miệng, cũng không để ý đến giáp xác bên ngoài của nó. Hổ nha sắc bén chỉ cắn một cái lớp giáp xác đó đã hoàn toàn vỡ vụn.
Con rết đại bổ như vậy ăn vào không những không có mùi hôi mà ngược lại còn có một vị vô cùng kì lạ, không phải là ngon bình thường.
"Cô lỗ!"
Đem toàn bộ con rết nuốt vào trong bụng, bắt đầu tiên hóa, nhiệt khí sôi trào lên, vô cùng ấm. Trong cơ thể cũng bắt đầu sinh ra cảm giác hưng phấn. Nhưng Đế Thích Thiên cũng không tiến vào tu luyện ngay mà đen một đốt của Ngô công vương chộp tới trước người, dùng hổ trảo moi thịt ra.
Giáp xác của ngô công vương vô cùng cứng rắn, cho dù Đế Thích Thiên không thể nuốt hoàn toàn vào bụng, nhưng ăn thịt bên trong cũng là quá đủ rồi.
Hơn nữa, giáp xác này không thua gì một tài liệu luyện khí.
"Răng rắc!!"
Đem thịt của ngô công vương nuốt vào, hương vị so với con rết lúc đầu còn thơm ngon hơn gấp bội, làm cho hắn vừa ăn xong lại có cảm giác muốn ăn tiếp.
Chỉ một loáng thịt của ngô công vương đã bị hắn ăn bằng sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!