"Ngao ô!!"
Thấy bạch mãng xuất hiện, lang vương cũng không lui bước, ngược lại tiếp tục tru lên một tiếng nữa, thân thể nhanh như thiểm điện tránh sang một bên tránh đòn tấn công của bạch mãng.
Sau đó móng vuốt hướng tới thân thể trắng như tuyết của xà vương đánh một trảo.
"Phanh!!"
Bái Nguyệt móng vuốt vô cùng sắc bén, không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng nếu như tấn công lên da của bạch mãng sẽ để lại vết thương như thế nào.
Nhưng không ngờ là xà lân cực kỳ trơn và cứng, đem móng vuốt của hắn ngăn lại bên ngoài, rồi trượt đi, một chút thương tổn cũng không tạo thành.
"Ti!!"
Ánh mắt bạch mãng lộ ra vẻ trào phúng nhìn tới, miệng phát ra một tiếng tê rống, mở cái miệng to như một chậu máu định nuốt chửng lấy lang vương.
Miệng nó lớn đến nỗi có thể nuốt gọn một người trưởng thành, huống chi là lang vương thân thể còn có chút thiệt thòi hơn.
Lang vương thân là vương giả, có tốc độ vô cùng xuất thần, vội vàng sử tốc độ né tránh sang một bên rồi tiếp tục công kích lần thứ hai. Đáng tiếc lớp da trên người bạch mãng quá cường hãn hiến hắn căn bản là không thể tạo ra một chút thương tổn được.
"Bái Nguyệt, ngươi lui lại.
Để ta tới."
Đế Thích Thiên vẫn chăm chú theo dõi cuộc chiến, biết là dù Bái Nguyệt có tốc độ chiếm ưu thế nhưng dù có đánh nữa, đánh mãi cũng khó lòng mà tạo ra thương tổn quá lớn cho bạch mãng được nên mới quát to một tiếng.
"Ngao ô!!"
Lang vương nghe được, vội né tránh công kích của bạch mãng rồi rất nhanh né tránh, quay về đứng phía sau Đế Thích Thiên.
"Nơi này là xà cốc, là địa bàn của bổn cô nương.
Các ngươi tới đây làm gì? Mau cút đi, nếu không đừng trách bổn cô nương dùng các ngươi làm món tráng miệng." Bạch mãng hai mắt sáng ngời chìn chằm chằm vào hai kẻ đối diện.
Kỳ thật nàng cũng đã thấy được Đế Thích Thiên và âm thầm đoán hắn mới chính là tối thủ lĩnh.
Không thể không nói, Đế Thích Thiên trên người luôn tản mát ra oai vũ vô cùng nồng đậm, đối với bách thú tạo ra một lực lượng uy hiếp vô hình rất lớn.
"Bổn vương lần này đến đây muốn ngươi thần phục ta, làm thuộc hạ của ta." Đế Thích Thiên không một chút dấu diếm, nói thẳng.
"Ti!!"
Bạch mãng vừa nghe như vậy hai mắc hàn quang chợt lóe, gắt gao nhìn vào Đế Thích Thiên, hung hãn nói: "Muốn thu phục bổn cô nương sao? Hảo, vậy đánh với ta một trận, đánh bại ta trước rồi từ từ nói chuyện.
Còn nếu thua, hắc, chịu khó làm món tráng miệng cho ta đi."
"Sưu!!"
Nói xong, bạch mãng đang bò dưới đất lập tức ngóc đầu lên, rất nhanh phóng thẳng về Đế Thích Thiên, trong miệng phun ra một ngụm khói độc. Một mùi tanh hôi theo khói độc tán ra trong không khí khiến cho người ta ngửi thấy lập tức có cảm giác vô cùng buồn nôn.
Khói này có thể gọi là kịch độc, dù là một con voi lớn chỉ cần hít vào một chút lập tức có thể chết tại chỗ.
"Ngao ô!!"
Đế Thích Thiên gầm lên một tiếng giận dữ, lập tức yêu khí tràn ra bao phủ toàn thân. Hắc vụ cùng khói độc va chạm một chỗ tạo ra âm thanh "xuy, xuy" vô cùng chói tai.
Khói độc tuy rằng cường hãn nhưng cũng vô pháp đột phá được phòng ngự do yêu khí tạo thành, đây chính là thủ đoạn phòng ngự duy nhất của Đế Thích Thiên lúc này. Độc của bạch mãng dù lợi hại đến đâu cũng không thể so sánh cùng Đế Thích Thiên đang trên con đường tu yêu được.
Nhưng dù sao đúng là vương giả lúc nào cũng có chiêu bài mạnh, khói độc này của bạch mãng là một ví dụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!