"Bẩm công chúa, người của thuộc hạ phát hiện một gã nhân sĩ giang hồ toàn thân trọng thương, chỉ sợ sắp không sống nổi…"
"Nếu đã không sống được thì đưa hắn tới một chỗ nào đó, đào cho hắn một cái hố tử tế là được rồi, còn tới đây quấy rầy câu chuyện của công chúa làm gì?" Tần Hải hướng về tên tướng sĩ ngạc nhiên.
Thương Lang quân là thuộc hạ dưới quyền Tần Hải, hắn biết nếu không có việc tối quan trọng thì nhất định bọn họ sẽ không tùy tiện tới quấy rầy. Trong chuyện này nhất định còn ẩn tình gì đó. Hắn hỏi chỉ là để dẫn dắt lời nói cho thuộc hạ của mình mà thôi.
Xuất Vân công chúa đương nhiên không phải ngu ngốc, nàng xuất thân từ hoàng thất, là người ít nhiều có tâm cơ, biết đằng sau khẳng định còn có chuyện gì đó, trên mặt lúc này biểu lộ vô cùng tò mò.
"Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa tới nâng hắn dậy thì đã nghe hắn hắn biết sự tình quan trọng bên trong Hổ Khâu sơn mạch này. Thuộc hạ không dám tự làm chủ nên lập tức tới đây xin chỉ thị của công chúa và tướng quân."
Người này là chiến sĩ của Thương Lang quân đoàn, đối mặt với công chúa vô cùng cung kính nhưng hoàn toàn không bị dọa đến nói năng lộn xộn. Hắn kể rành mạch mọi chuyện, cũng không hề bỏ sót một chữ nào.
"Về Hổ Khâu sơn mạch?"
Xuất Vân hỏi lại với ánh mắt vô cùng hứng thú: "Là chuyện gì trọng yếu, mau nói."
Đám người của Xuất Vân lúc này đã ở trong Hổ Khâu sơn mạch, nhưng sự tình về sơn mạch này thì một chút cũng không biết. Mặc dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng bọn họ cũng chưa đạt tới tu vi có thể phi hành, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Hiện tại nghe thấy báo như vậy, trong lòng không khỏi lên một trận hứng thú.
Triệu Bách Xuyên trong tay vẫn phe phẩy cây quạt, làm ra bộ vô cùng quan tâm.
"Chuyện này… Hay là công chúa và tướng quân nên tiến đến một chút, chỉ cần nghe được lời kể của hắn chắc chắn còn thấy muốn tin hơn nghe thuộc hạ kể lại."
"Hảo, bản công chúa cũng muốn xem xem tên này tột cùng là có thể cho ta bất ngờ gì?" Xuất Vân không hề trách tội tên hộ vệ, ngược lại còn đồng ý xuống ngựa.
Xuất Vân đã quyết định thì còn ai dám trái lời nàng ta. Vì tên thị vệ nói rằng kẻ đó tính mạng đang như mành treo chuông, không biết lúc nào sẽ chết nên cả đoàn khẩn trương tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, một mảnh rừng trống xuất hiện trước mắt mọi người, ở giữa là một cái lều trại dựng tạm.
Ở bốn phía lúc này đều có thị vệ đứng gác, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Trước cửa cái lều trại có một cái cáng, trên đó có một nam tử trung niên, toàn thân đầy máu tươi, hơi thở vô cùng mong manh, như thể có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Người này đã hôm mê, nhưng thần sắc lại méo mó đầy khiếp đảm, nỗi khiếp đảm từ tận trong tim. Miệng hắn không ngừng khép mở, tựa hồ như muốn nói cái gì. Nếu cẩn thận nghe có thể nghe ra một vài câu nói mơ hồ.
Đám người Xuất Vân tiến lại nhìn người này, bốn phía đột ngột lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng nín thở thật lâu khi thấy tình trạng của hắn. Một âm thanh nhỏ đầy hoảng hốt từ trong miệng hắn phát ra:
"Chạy….
Chạy…."
"Chó sói… Có chó sói, nhiều chó sói lắm!!"
"Đã chết… Chết hết rồi. Hắc hổ lớn quá! Hắc hổ thành tinh rồi!!"
Những từ ngữ không liền mạch đó không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng người này. Có lẽ trước khi rơi vào trạng thái này, hắn đã phải trải qua một đả kích vô cùng trầm trọng khiến thần trí cũng mất đi, chỉ mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ khó hiểu.
Đại phu đã xem qua thân thể hắn, xương cốt bên trong đã gẫy vô số, kinh mạch toàn bộ bị chấn nát, trên người có nhiều vết cào của móng vuốt. Kinh khủng nhất là vết thương sau lưng, dường như đó mới chính là vết thương trí mạng khiến hắn rơi vào tình trạng hiện giờ.
Nhìn qua hình dạng của trảo ấn, rõ ràng không phải do con người gây ra mà là của động vật.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên ở đây sẽ nhận ra kẻ nằm trên cáng không phải ai khác, chính là kẻ đã liều mạng đào tẩu, cũng chính là kẻ đã nhận một trảo kinh khủng của hắn
- Mao Nhất Đao.
Mao Nhất Đao này quả nhiên là sống dai.
Một trảo cuối cùng kia Đế Thích Thiên dùng toàn bộ yêu lực trong cơ thể mình, tuy rằng lúc thoát ly thân thể uy lực sẽ giảm đi một chút, nhưng rõ ràng là không đáng kể. Dù sao hắn cũng đang ở Hổ Khiếu Công tầng hai, sắp chân chính trở thành yêu thú, trong thú tộc cũng là vô cùng hiếm hoi.
Thế nhưng một trảo đó lại không thể giết chết Mao Nhất Đao tại chỗ, mà còn giúp hắn kích phát sinh lực cuối cùng, chạy tới tận đây mới ngã xuống. Điều này có thể thấy được Mao Nhất Đao trong giang hồ cũng là một cao thủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!