Từ sau khi trải qua cuộc binh biến, đôi khi ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nắm chặt vạt áo Đoàn Kinh, toát mồ hôi lạnh.
Đoàn Kinh cười ta nhát gan, nhưng ra ngoài lại nói rõ rằng mình không qua đêm bên ngoài, mỗi ngày đều phải về nhà với ta.
Hắn giờ đây phong quang vô hạn, không ít người nhòm ngó vị trí bên cạnh Đoàn Kinh.
Hôm nay vừa về, ta liền phát hiện khớp ngón tay của hắn bị trầy xước.
"Chàng đánh nhau với ai sao?"
Đoàn Kinh thản nhiên rửa tay, tựa đầu vào lòng ta: "Gặp phải một kẻ điên, cứ nhất quyết nhét nữ nhân cho ta."
"Vậy thì chàng từ chối là được, đánh người làm gì?"
Đoàn Kinh ngây người nhìn ta một lúc, đột nhiên cười nói: "Trương Vãn Ý, nàng không ghen sao?"
Ta trừng mắt liếc hắn: "Đang nói chuyện nghiêm túc đây."
"Đánh thì đánh thôi, còn làm gì được nữa? Bọn họ tìm đến, có nàng bảo vệ mà!"
Ta tay chân yếu ớt, ngược lại lại trở thành ô bảo vệ cho Đoàn Kinh, bởi vì cách đây không lâu, ta vừa được phong cáo mệnh.
Hoàng hậu đích thân triệu ta vào cung, khi nhìn thấy ta, trong mắt bà ẩn hiện nước mắt: "Năm đó bổn cung và Thánh thượng cũng như thế này, trên mu bàn tay chàng ấy, đến nay vẫn còn lưu lại vết sẹo vì đỡ đao cho bổn cung."
Nghe nói Hoàng hậu hiện nay xuất thân không hiển hách, lúc đó Thánh thượng muốn phong bà làm Hoàng hậu, không ít người phản đối.
Cuối cùng, dưới sự ủng hộ của một số ít đại thần, Thánh thượng đã gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều, sắc phong bà làm Hoàng hậu.
Một trong số đó, chính là Đoàn lão gia.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến ông ta và nhị công tử thoát nạn.
Hoàng hậu đứng trên bậc thềm cao, nói đầy ẩn ý: "Có những người, mệnh quý là trời sinh, mệnh quý của ta và ngươi, đều là tự mình giành lấy, bổn cung mong ngươi giữ gìn thật tốt, cả đời thuận lợi."
Ta một đầu sương mù, tạ ơn Hoàng hậu, vừa bước lên cung đạo, liền gặp một mỹ nhân ngồi kiệu đi ngang qua.
Cung nhân nhỏ giọng nói: "Là Quý phi đấy, được Thánh thượng sủng ái lắm."
Ta nghẹn ngào, mới hiểu được lời của Hoàng hậu.
Tối về nhà, ta ngồi bên cửa sổ ủ rũ, cũng không muốn nói chuyện với ai.
Đoàn Kinh trở về, nói mãi một hồi, ta vẫn ngơ ngác, không đáp lại.
Hắn cởi áo xong, bế ta lên, đặt trên đùi mình, râu ria cọ vào người ta.
Ta nhăn mặt, buồn bực nói: "Ta không muốn nói chuyện với chàng."
"Tại sao?" Đoàn Kinh vẻ mặt vô tội, "Đến tháng rồi à?"
Ta đang mang thai, làm gì có chuyện đến tháng.
Ta lặng lẽ nhảy xuống khỏi người hắn, tự mình đi tắm.
Đoàn Kinh muốn vào theo, bị ta ngăn lại, chỉ đành đứng ngoài bình phong, bám vào bình phong nhìn trộm: "Vãn Ý à, nàng cẩn thận, đừng trượt chân. Không chà tới lưng được phải không, tướng công sức lực lớn, chà lưng cho nàng nhé?"
Hứ.
Lần trước hắn suýt chút nữa đã chà xát mất một lớp da của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!