Cha mẹ thấy ta không lên tiếng, liền mắng nhiếc thậm tệ: "Đồ vong ân bội nghĩa! Lúc trước tốn bao công sức nuôi ngươi lớn, nếu biết ngươi lại ăn cháo đá bát thế này, vừa sinh ra đã nên bóp c.h.ế. t ngươi rồi."
Đoàn Kinh bước về phía ta một bước, Hoàng thượng nói: "Đoàn Kinh, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Hắn nghiến chặt răng, ném thanh đao xuống đất, từng bước chậm rãi tiến về phía ta: "Trương Vãn Ý là mạng sống của ta, Nguyệt Hoa, mau thả nàng ra."
Thôi Nguyệt Hoa càng siết chặt lưỡi dao: "Ký Minh, đây chỉ là một nữ nhân quê mùa, g.i.ế. c thì g.i.ế. c thôi."
Giọng nàng ta nhẹ tênh, đầy mê hoặc.
Đoàn Kinh biến sắc: "Ngươi đừng làm bậy, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, đừng để điều chẳng lành xảy ra."
Thôi Nguyệt Hoa cười lớn, ép ta lùi lại, tạo khoảng cách: "Đã c.h.ế. t nhiều người như vậy rồi, huynh còn nói với ta về điều chẳng lành sao? Ký Minh, huynh không biết ta làm tất cả vì ai hay sao?"
Đoàn Kinh nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, mặt mày tái mét: "Ta biết, ta biết rõ, chậm lại một chút... Ta cầu xin ngươi, chậm lại một chút..."
Trên gương mặt Thôi Nguyệt Hoa lộ rõ vẻ ghen ghét: "Trước kia, huynh rõ ràng chỉ quan tâm đến mình ta... Có phải ả ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì huynh không?"
Đoàn Kinh từng bước tiến vào vòng vây của Đoan vương, đơn độc một mình, khiến ta lo lắng đến thót tim.
Thôi Nguyệt Hoa đột nhiên hét lên điên loạn: "Huynh nói đi! Tại sao huynh không còn yêu ta nữa! Tại sao huynh lại muốn cưới nữ nhân quê mùa này!"
Cổ ta đau nhói, ta nhíu mày, cắn chặt môi đến bật máu.
Lông mi Đoàn Kinh run rẩy, hắn nghiến chặt răng, bàn tay từ từ siết chặt.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Vãn Ý, ngày ta thành thân, lời thề nguyện năm ấy, ta chưa từng xem là trò đùa."
Ta chợt hiểu ý hắn.
Đoàn Kinh muốn đánh một canh bạc.
Trong khoảnh khắc, ta vặn ngược tay Thôi Nguyệt Hoa, dùng sức đẩy nàng ta ra.
Giữa tiếng thét kinh hãi của nàng ta, ta vùng thoát khỏi sự kìm kẹp, lao về phía Đoàn Kinh.
Xung quanh là biển lửa ngập trời, chỉ có Đoàn Kinh, như ánh đuốc sáng rọi, dẫn lối ta lao vào, bất chấp hiểm nguy.
Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Đoàn Kinh nhanh chóng rút ra thanh đao của một người, lưỡi đao sắc bén va chạm nhau chan chát.
Cùng với sự náo động xung quanh, không khí trong sân trở nên căng thẳng, như thể cỏ cây cũng hóa thành binh khí.
Ta bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp.
Đoàn Kinh dùng một tay giữ chặt ta trong lòng, che khuất tầm nhìn của ta, tay kia cầm đao, kề ngang trước ngực, dí vào cổ Đoan Vương, giọng nói lạnh lẽo: "Ai dám làm nàng ấy bị thương!"
Bên dưới lồng ngực, là nhịp tim hỗn loạn, có của hắn, cũng có của ta, đan xen vào nhau.
Ta khẽ run rẩy, cúi đầu vùi vào lòng hắn, không dám nói cũng không dám cử động.
Đoan Vương không kịp trở tay, gương mặt già nua đỏ lên vì giận dữ: "Tất cả dừng tay!"
Tình thế lập tức thay đổi.
Chỉ với một mình Đoàn Kinh, cục diện đã xoay chuyển.
Không ai ngờ rằng, một vị quan nhỏ bé, cả nhà đều đã đầu hàng Đoan Vương, vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh giữa nguy nan, xông vào trận bắt sống chúa công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!