Chương 11: (Vô Đề)

Nhìn chén rượu đầy ắp trước mặt, ta không cưỡng lại được cám dỗ, đưa tay nhận lấy, nheo mắt nhấp từng ngụm nhỏ.

Thật là ngon.

Chỉ là Đoàn Kinh trước mắt ta cứ lắc lư.

Dung mạo như ngọc, môi đỏ răng trắng, một thân hồng y, yêu diễm mê người.

Ta đưa tay ra, nắm lấy mái tóc đen của Đoàn Kinh, như nâng niu bảo bối.

Hắn bị giật đau, hít một tiếng: "Trương Vãn Ý, nàng làm gì vậy?"

Ta dùng sức kéo hắn lại: "Lại gần đây một chút."

Hắn tức giận bật cười, tiến lại gần: "Thế nào?"

Thế nào? Đương nhiên là chiếm tiện nghi của nam hồ ly rồi!

Ta chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp nghiêng người hôn lên môi hắn một cái, đắc ý cười thành tiếng.

Đoàn Kinh sững sờ, khóe môi dần dần cong lên, ánh mắt đen láy, đột nhiên nắm chặt lấy ta đang định bỏ chạy, kéo trở lại: "Vừa rồi là làm gì vậy?"

Ta vô cùng phấn khích, trong lòng có gì đó đang nhảy nhót, cười ngọt ngào: "Thả thính người ta."

Từ này là do Đoàn Kinh dạy cho ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đoàn Kinh véo má ta: "Trương Vãn Ý, thật sự say rồi à?"

Ta chống hai khuỷu tay lên bàn, nằm nhoài trước mặt Đoàn Kinh, cười ngây ngô.

Hắn cũng liền cười theo, vỗ vỗ đùi: "Lại đây, ngồi lên đùi của tướng công."

Ta không cảm thấy có gì không ổn, loạng choạng đi qua, thân mật dựa sát vào hắn, nghịch ngợm mái tóc đen của hắn.

"Ký Minh, ta cảm thấy chàng có thể làm được. Không có Đoan vương, chàng cũng có thể làm được." Ta như dỗ dành một đứa trẻ, vỗ về lưng Đoàn Kinh, cằm lười biếng tựa lên vai hắn, mắt lim dim.

Đoàn Kinh để mặc ta ôm, một lúc lâu sau khàn giọng nói: "Trương Vãn Ý, người lần trước nói câu này là mẹ ta."

"Ừm." Ta đáp lại một tiếng trầm thấp, trong lòng buồn bã, "Nhưng ta không muốn chàng làm con trai của ta..."

Đoàn Kinh tốt như vậy, tại sao Đoàn lão gia lại không thiên vị hắn thêm một chút?

Quê nhà chúng ta, ngay cả chó con mất mẹ cũng có người thương xót, sao lại không có ai thương xót Đoàn Kinh chứ?

Nghĩ đến cuối cùng, ta không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

Đoàn Kinh im lặng một lúc, buồn bực nói: "Nàng đừng nói với ta, nàng khóc là vì không muốn nhận ta làm con trai đấy nhé."

Ta càng khóc dữ dội hơn.

Đoàn Kinh hít sâu một hơi, cắn lên má ướt đẫm của ta: "Thừa dịp chưa thành thân mà ra sức bắt nạt ta có phải không? Còn muốn chiếm tiện nghi của ta à?"

Hắn thật quá đáng, trên má ta để lại một hàng dấu răng đều tăm tắp.

Ta vùi đầu vào lòng hắn, để tránh hắn lại cắn ta, lẩm bẩm nói: "Ta quá vô dụng, cái gì cũng không giúp được chàng. Người khác dùng hai ngàn lượng, có thể mua nhà mua ruộng, chàng dùng hai ngàn lượng mua một kẻ ăn bám."

Đoàn Kinh kéo ta dậy khỏi người hắn, nghiêm túc nói với ta: "Ta đã nói rồi, trong phòng của ta, Đoàn Ký Minh, không có thứ gì không đáng giá, cả người lẫn vật, đều là bảo bối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!