Chương 7: Cha ta thường nói, trong mọi người tất sẽ có người chỉ đạo

Việt Tiềm ngồi trước lò sưởi, gõ lên phiến đá chế tác công cụ. Ánh lửa chiếu lên mặt hắn, thần sắc vô cùng chăm chú. Thường phụ ngồi bên kia lò sưởi, đầu cúi thấp, lưng còng xuống, nỗ lực vá lại manh áo rách tươm trên tay, lông mày nhíu lại thành một đoàn. 

Gác lại phiến đá trong tay, Việt Tiềm nói với Thường phụ: "Không cần may lại nữa, không mặc được." 

Thường phụ không chịu buông ra, trong tay vẫn bận bịu như cũ. Đây là cái áo duy nhất của Việt Tiềm, cũng không thể lúc nào cũng để trần cánh tay như dã nhân được. 

"Ta đã từng thấy Khương phụ lên núi hái dây gai, bảo là đang muốn đan thành vải bố. Ngày mai ta cũng sẽ đi hái một ít về." Việt Tiềm nghĩ biện pháp làm sao để có thêm y phục. 

Khương phụ mà Việt Tiềm nhắc tới, là thê tử của Khương Ngoạt[1].

[1] "Phụ" của Khương phụ là trong "phụ nhân", nghĩa là chỉ người phụ nữ; còn "phụ" trong Thường phụ ý là chỉ "phụ thân", Việt Tiềm coi Thường phụ như cha nuôi.

Nô lệ ở bên trong Hữu uyển, chỉ Khương Ngoạt có thê thất. 

Cuối cùng Thường phụ cũng thả y phục trong tay xuống, ngẩng đầu nói với Việt Tiềm: "Chưa nói tới đan dệt, tiểu tử ngươi biết làm sao để chế tơ hay sao?" 

Việt Tiềm gõ xong phiến đá, lại xem xét trước ánh lửa, kiểm tra xem mũi nhọn có sắc bén hay không. Hắn trả lời: "Ta không hiểu, nhưng Khương phụ hiểu, ta có thể thỉnh giáo nàng. Cha ta thường nói, trong mọi người tất sẽ có người chỉ đạo."

Thường phụ im lặng một hồi lâu, sắc mặt phiền muộn, nhìn về phía hài tử đã làm bạn cùng mình hai năm. 

Việt Tiềm thân trên trần trụi, hạ thân cuối cùng cũng chịu tròng lên một cái quần, mặc dù cái quần này cũng vô cùng rách rưới, sợ là ít hôm nữa cũng chẳng thể mặc tiếp được. 

Advertisement

Thường phụ không khỏi than thở: "Quốc quân chúng ta thật sự vô cùng oai hùng kiên quyết, chỉ trách trời cao không quan tâm che chở, thần linh cũng không muốn bảo hộ…" 

Trong mắt Thường phụ, Quốc quân Vân Việt Quốc cũng không phải hôn quân, dù quốc gia dưới sự thống trị của hắn bị địch quốc công hãm, tự mình cũng thân diệt quốc diệt. 

Việt Tiềm dừng một chút, sau đó đứng lên, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. 

Thường phụ gọi với theo: "A Tiềm, đi nơi nào?" 

Bên ngoài truyền tới âm thanh của Việt Tiềm, càng nói càng xa: "Ta đi gọt thân trúc làm chuôi đao!"

Trước đây Việt Tiềm dùng thạch đao, sau lần bị Ngu quan quất ngày ấy, thạch đao cũng đã bị binh sĩ đoạt đi. 

Thường phụ hô về phía cửa: "Trời sắp tối rồi, đừng đi quá xa!"

Bên trong Hữu uyển, đâu đâu cũng có thú hoang, buổi tối đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm. 

Việt Tiềm đã đi xa, không trả lời lại. 

Ánh lửa trong lò sưởi bập bùng nhảy lên, lúc sáng lúc tối. Thường phụ đứng dậy che cửa trúc đi, lắc đầu nói: "Không quản nổi, tiểu tử thối tính tình còn lớn hơn cả Quốc quân!"

***

Cách nhà tranh không xa, Việt Tiềm tìm được một rừng trúc nhỏ. Hắn không nóng lòng tìm trúc chế biến sẵn, mà ngồi trên sườn núi sinh trưởng đầy trúc dại, phát ngốc hồi lâu, mãi cho tới khi mặt trời sắp xuống núi. 

Hoàng hôn như lửa, vẩy lên thân người.

Việt Tiềm ổn định tâm tình xong, chuẩn bị làm việc. Hắn cúi đầu tìm phiến đá trong người, lúc giơ tay lên mới ý thức được mình đang nắm chặt mũi nhọn trong tay. 

Bóp chặt như vậy, mũi nhọn bằng đá cắt rách đầu ngón tay, người lại mãi chẳng phát hiện ra. 

Việt Tiềm cầm mũi nhọn dính máu, thoăn thoắt cắt đứt một đoạn trúc đã chế biến sẵn. Hắn sử dụng công cụ nguyên thuỷ vô cùng thuần thục, mà những nô lệ ở đây cũng chỉ có thể sử dụng đồ đá mà thôi. 

Độ sắc bén của phiến đá kém xa tít tắp so với kim loại, nhưng chỉ cần sử dụng thoả đáng, nắm được phương pháp, thì dùng đá cũng vô cùng tiện lợi. 

Việt Tiềm áng chừng phiến đá, sau đó mang theo đoạn trúc đã chế biến trở về nhà. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!