Thuyền gỗ neo ở mạn Bắc của Quái thuỷ, binh sĩ đuổi Thường phụ và mấy tên Nô nhân xuống, nhổ neo đưa cá về phía doanh trại của Quốc quân Dung Quốc. Mỗi người bọn họ gánh một sọt trúc lớn đầy ắp cá tươi, hai chân để trần, trong tay cầm trượng gỗ, lưng eo còng xuống, tập tễnh bước về phía trước.
Để bảo trì thịt cá tươi ngon, trên đường đi không thể lỡ bước chậm trễ, chỉ cần bước chân hơi dừng lại sẽ bị răn dạy ngay lập tức.
Việt Tiềm ở lại mạn Nam của Quái thuỷ, nhìn theo thân ảnh Thường phụ đã đi xa. Hắn cúi đầu lục tìm những con tôm tép nho nhỏ còn sót lại trong lưới đánh cá, dù số lượng không nhiều, nhưng đây vẫn là đồ ăn của Nô nhân.
Món ăn chính của bọn họ là thịt cá không đủ tiêu chuẩn tiến cung, ngày thường cũng sẽ hái chút quả dại, thu thập cỏ hoang, cây gai có thể ăn được.
Bên trong Hữu uyển, núi cũng thế, sông cũng thế, rừng cũng thế, tất thảy những chim bay cá nhảy, núi sông nguồn nước, đều thuộc về Quốc quân Dung Quốc.
Nô nhân không được phép săn thú, không được phép chặt cây, cũng không được lén lút bắt cá, thậm chí không thể khai khẩn đồng ruộng ở nơi này.
Việt Tiềm sinh hoạt gian nan, đều là Nô nhân trong Hữu uyển, những người khác ở trong nhà tranh cạnh con nước nhỏ cũng vậy. Mọi người đầu tóc rối bù, ăn mặc rách rưới, lúc này trong tay mỗi người đều cầm sọt cỏ, vây quanh lưới đánh cá lục tìm đồ ăn còn sót lại.
Cá tôm vớt lên, một phần tốt nhất đã dành ra nộp lên Quốc quân Dung Quốc, lại vận chuyển về bến cảng Dần Đô — thủ đô của Dung Quốc, một phần nhỏ dành cho binh sĩ trông coi tại Hữu uyển, những thứ chất lượng kém nhất còn sót lại mới để cho Nô nhân.
Những thứ đó, hoặc là một ít đầu tôm nho nhỏ, hoặc là vài con cá tạp chẳng có chút thịt nào, hoặc là vài thứ tôm tép sò loa hỗn tạp không lọt nổi vào mắt xanh của binh sĩ.
Việt Tiềm nhấc sọt cỏ, đang định trở về nơi ở của mình, trên đường đi qua một cái nhà tranh, chủ nhân nhà tranh hướng về phía hắn hành lễ, quỳ xuống, xưng hô vô cùng tôn kính: "Ba Na."
Advertisement
Đó là một Việt nhân tóc hoa râm, áo quần nhăn nhúm, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương.
"Ba Na" là Vân Việt ngữ, một loại xưng hô dành cho những người có thân phận tôn quý.
Gần đây có rất ít tộc nhân xưng hô như vậy với Việt Tiềm. Ở trong Hữu uyển hai năm, Việt Tiềm cũng giống như bọn họ, đều là Nô nhân bắt cá của Quốc quân Dung Quốc, sinh hoạt vô cùng gian khổ.
Người kia bảo trì tư thế quỳ dưới đất, hai tay giơ lên cao, hiến cho Việt Tiềm một cái đầu cá hơi lớn. Việt Tiềm không nhận, khước từ: "Đồ ăn của ta vẫn đầy đủ, ngươi giữ lại cho chính mình đi."
Thấy người kia vẫn không chịu đứng lên, Việt Tiềm nói: "Sau này đừng xưng hô như vậy, ta không nhớ rõ những chuyện khi trước còn nhỏ nữa, bây giờ ta cũng chỉ là một nô lệ bắt cá mà thôi."
Khi Việt Tiềm nói chuyện, những Việt nhân khác đều nhìn về phía hắn, thần sắc trên mặt mỗi người khác nhau. Có tê dại, có mất mát, cũng có khổ sở.
Vì để tránh né ánh mắt của tộc nhân, bước chân Việt Tiềm tăng tốc, nhanh chóng rời đi. Trong lòng hắn cũng chẳng có bao nhiêu gợn sóng, chỉ có từng tia nôn nóng nho nhỏ.
Hai năm trước, hắn mất hết người thân, rời xa cố hương, trở thành một tên nô lệ.
Bất luận đã từng có thân phận gì, giờ phút này cũng chỉ là mây khói thoảng qua.
Đem sọt cỏ chứa đầy tôm cá hỗn tạp về nhà, Việt Tiềm dùng đao trúc mổ bụng những con tôm cá kia, xiên vài ba con lên nhánh cây mảnh, sau đó châm lửa nướng.
Việt Tiềm đang là tuổi ăn tuổi lớn, thân thể rất cần chất dinh dưỡng, thế nhưng đồ ăn mang về vẫn chẳng đủ cho hắn và Thường phụ ăn.
Chẳng qua cũng không quan trọng. Việt Tiềm am hiểu bố trí các loại bẫy rập để săn động vật nhỏ, cái gì hắn cũng ăn được, dù là ếch, là sóc, chuột dúi, hay kể cả rắn.
Lúc đói bụng, sẽ chẳng ai để ý đến nguyên liệu nấu ăn.
Con người luôn phải thích ứng, bất kể là sóng gió hay biến cố, có lớn hơn nữa cũng phải thay đổi, chỉ để sinh tồn.
Đã từng, đồ dùng của Việt Tiềm là chén bát đồng thau, mà hiện nay chỉ có đồ gốm thô ráp tự chế; đã từng, hắn ăn những món ngon mỹ vị, mà hiện nay chỉ là mấy miếng cá nướng còn vương mùi tanh, thiếu hụt gia vị.
Tỉ mỉ ăn cá nướng xong, Việt Tiềm lấy đũa trúc, gắp vài cục đá đã thiêu đến đỏ bừng ném vào một cái bình gốm thô sơ đựng đầy nước, bên trong còn có cá tôm và vài con sò nhỏ.
Mấy cục đá chìm xuống đáy bình, nước bên trong bình gốm nhất thời sôi trào, nóng rãy, đun chín tôm sò.
Đợi nước trong bình không còn sôi trào lên nữa, Việt Tiềm mới vớt tôm sò trong bình ra ăn.
Mỗi khi khát, hắn cũng dùng phương pháp này để đun nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!