Đầm nước trong Vương cung, hoa sen nở rộ. Vài con ếch nhỏ màu xanh nhảy nhót trên lá sen, hăng hái kêu to, thanh âm vang vọng. Một nam hài bụ bẫm cầm cục đá quăng vào con ếch trong ao, lớn tiếng giáo huấn: "Cả ngày chỉ biết kêu, đúng là phiền phức! Chờ đấy!"
Nam hài này tên Chiêu Thuỵ, mười hai tuổi, thừa dinh dưỡng nên trông mập hơn một vòng so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
"Tõm tõm!"
Cục đá bay xuống, ếch xanh giật mình nhảy vào đầm nước.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ lên đầu Chiêu Thuỵ, hắn đang muốn nổi giận, vừa ngửa đầu nhìn lại híp mắt cười khúc khích: "Huynh trưởng, huynh trưởng về rồi!"
Nam tử vỗ đầu Chiêu Thuỵ tên Chiêu Môi, y mặc cẩm bào, tóc vấn phát quan, eo đeo bội kiếm, khí vũ hiên ngang. Y hỏi: "Thất đệ, sao lại đi ra ngoài?"
Chiêu Thuỵ bị hỏi, có chút ngượng ngùng, lầm bầm: "Phu tử phạt ta đứng ở bên ngoài, nói ta hiếu động ồn ào, ảnh hưởng chuyện học hành của người khác."
Chiêu Môi tựa như đã sớm dự liệu được, chỉ hỏi: "Hôm nay A Linh không tới nghe giảng?"
Chiêu Thuỵ ngồi cạnh ao sen, tay đặt tên đầu gối. Hắn hái một đoá sen, cầm trong tay thưởng thức, tuỳ ý nói: "Ngày hôm nay không tới. Y thoát hồn, vất vả lắm mới tìm về được, Quốc quân phu nhân không cho y xuất môn."
"Thoát hồn? Chuyện gì đã xảy ra?" Chiêu Môi cau mày. Y kế thừa tư tưởng chủ nghĩa duy vật mộc mạc của Quốc quân Dung Quốc, sớm đã không còn tin vào những câu chuyện quỷ quái.
Chiêu Thuỵ lắc đầu, tiếp lời: "Nghe nói lúc y ngủ, linh hồn nhỏ bé thoát ra biến thành chim bay đi mất. Cảnh đại phu tóc tai bù xù, mặc vũ y nhảy múa trên thành lầu mới gọi được linh hồn nhỏ bé của y trở về đó."
Advertisement
"Huynh trưởng, người thật sự sẽ biến thành chim chóc sao?"
"Huynh trưởng, nếu ta cũng có thể biến thành chim chóc, ta muốn biến thành một con đại ưng!"
Tuy rằng Chiêu Thuỵ nói không đầu không đuôi, nhưng Chiêu Môi tựa hồ đã hiểu rõ hết thảy, nói với vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này: "Nếu ngươi biến thành chim, cũng phải biến thành Phượng Hoàng."
"Chao ôi, tại sao lại phải biến thành Phượng Hoàng?" Chiêu Thuỵ đỡ thịt dưới cằm, vô cùng nghiêm túc mà nghĩ.
Hắn chưa được nghe kể về cố sự đàm công hoá thành Phượng Hoàng, bay về núi Nam, hẹn hò cùng Sơn quỷ.
Huynh trưởng rời đi rồi, Chiêu Thuỵ ngẩng đầu lên thấy bốn phía trống rỗng, một người bạn để chơi cùng cũng chẳng có, chỉ có vài con ếch làm bạn, có vẻ hơi vô vị.
***
Chiêu Linh vẫn ở trong phòng ngủ, tóc chưa búi lên, một thân quần áo nhẹ nhàng ngồi trước án thư đọc sách. Trước ngực y đeo một khối ngọc óng ả khắc đầy phù điêu như nguyền rủa, từng hạt giao châu hồng xanh quấn vào nhau, phối hợp với vụn ngọc trắng nõn, làm cho khối ngọc chằng chịt phù điêu không còn dữ tợn mà tràn ngập vẻ đẹp.
Tiểu vương tử đã quen sống trong nhung lụa, tóc đen xoã tung khoác trên vai, áo quần mềm mại hoa mỹ, đẹp hơn một cả nữ hài.
Trên án thư, sách lụa mở ra, trên nền lụa trắng mịn vẽ đồ án Trường Thiên, đồ án nhiều văn tự ít, giảng thuật một vài cố sự thông tục dễ hiểu. Chiêu Linh không tập trung, thi thoảng lại thất thần, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trời xanh biếc, ánh nắng chói lọi, mây trắng tung bay theo gió.
Trên cửa phòng treo một bộ cờ, trông rất giống với hoa văn trên áo choàng của những Vu sư đang nhảy đại thần ngoài kia, phía trên đính đầy lục lạc, gió vừa thổi qua sẽ vang lên lanh lảnh.
Trên lá cờ có thêu đồ án Vu sư thuần thú đang trục xuất quỷ quái, treo nó trên cửa hẳn sẽ có tác dụng trừ tà.
Chiêu Môi đi tới cửa, nhìn thấy bộ cờ thì sững người, dừng chân hô vào trong phòng: "A Linh?"
"Huynh trưởng!"
Chiêu Linh phản ứng rất nhanh, thị nữ còn chưa kịp sốc màn cờ lên y đã chạy tới cửa.
Khuôn mặt nho nhỏ lộ ra phía dưới màn cờ rực rỡ, dung nhan hớn hở đứng trước mặt Chiêu Môi.
"Huynh trưởng trở về từ lúc nào, sao ta lại không biết!" Chiêu Linh vô cùng mừng rỡ, giang hai cánh tay ôm lấy eo Chiêu Môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!