Chương 9: Ôn Thi Lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa hè Trùng Khánh, đường phố nóng đến mức có thể rán trứng, Giang Hồng vừa xuống xe, liền cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt. Bố đưa cậu đến trước trung tâm luyện thi, bấm còi chào tạm biệt rồi lái xe đi.

Giang Hồng tự mình vào đăng ký, cùng ngày liền vào lớp học, tìm một chỗ ở dãy cuối ngồi xuống. Hiện tại các trường cấp ba công lập đã không còn được phép tổ chức lớp ôn thi lại, những người tham gia các trung tâm tư nhân đều là những thí sinh thi trượt giống Giang Hồng. Đương nhiên, thí sinh trượt cũng có người học giỏi và người học kém. Cuộc sống của học sinh lớp 12 ôn lại tẻ nhạt vô vị, lại tràn ngập mệt mỏi

- mục đích của mọi người đều thống nhất, đến đây chỉ cần học là được, không có sức lực kết bạn, cũng chẳng có tâm trí trò chuyện.

Tiết học này thầy giáo đang giảng đề thi đại học, Giang Hồng đã chơi bời hơn nửa kỳ nghỉ hè, giờ lại quay về lớp học chuẩn bị chiến tranh thi đại học, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Tây An chơi thật vui, đồ ăn cũng ngon, chỉ là hơi nóng... Giang Hồng không khỏi lại bắt đầu hồi tưởng lại hành trình nghỉ hè của mình. Nếu có thể học đại học ở Tây An, thì có thể đi chơi khắp nơi.

Ủa, mình ở Tây An đã chơi những gì nhỉ? Giang Hồng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, rõ ràng đã đi du lịch một chuyến, nhưng khi nhớ lại, lại không có nhiều ký ức. Dường như đã đi mật thất? Đi với ai, đi đâu? Cậu nhớ mang máng, sau khi biết điểm thi đại học không cao, cậu gần như suy sụp, bố mẹ liền cho cậu một khoản tiền, bảo cậu ra ngoài chơi cho khuây khỏa, vì thế cậu đã chọn Tây An.

Nhưng mình đã chơi cái gì? Đầu óc Giang Hồng trống rỗng, điện thoại cũng không có ảnh chụp, tại sao mình lại muốn đi du lịch một mình? Để giải sầu... À đúng rồi, mình có quen bạn ở Tây An không? Dường như là có quen, nhưng tại sao lại không có cách liên lạc nào?

Thầy giáo trên bục giảng vẫn giảng bài thi, Giang Hồng đã bắt đầu hồn vía lên mây. Mình đã đi chùa Đại Từ Ân, ừm... Nhưng chùa Đại Từ Ân (1) trông như thế nào, sao mình lại không có chút ký ức nào?

Mình có quen bạn, đó là ai nhỉ? Giang Hồng càng nghĩ càng hồ đồ, quen như thế nào? Quen trên đường sao? Nam hay nữ? Cao hay thấp?

Trong đầu Giang Hồng một mớ bòng bong, trên đỉnh đầu toàn là những sợi tơ đen rối rắm quấn lấy nhau. Mình có mua đồ lưu niệm gì không? Chẳng mua gì cả, mình còn đi Tần Lĩnh, nhưng tại sao mình lại muốn đi Tần Lĩnh nhỉ??? Mình đến đó làm gì?

Mình là ai? Mình ở đâu? Mình muốn làm gì? Giang Hồng đã hoàn toàn rối loạn. Nóng quá à, điều hòa chẳng mát chút nào, trong phòng học còn nhồi nhét hơn 70 người, cuộc sống này quả thực không phải người sống... Sớm biết năm ngoái cố gắng hơn chút, aiss, ngàn vàng khó mua chữ ngờ... Nhưng giống như thầy chủ nhiệm trước kia nói, có người thích hợp học, có người không thích hợp... Suy nghĩ của Giang Hồng bắt đầu lan man vô bờ bến.

Giang Hồng luôn cảm thấy cuộc đời mình có chút thất bại, luyện chạy đường dài, không thành vận động viên, chạy đến cấp hai mẹ đã không cho cậu chạy nữa, lý do là vận động quá nhiều sợ không cao. Đến năm lớp 8 lớp 9, người thì thành công cao gần 1m8, nhưng chạy bộ cũng không hề giúp cậu được thêm điểm khi lên cấp ba... Học thì thành tích luôn lưng chừng, muốn thi vào đội tuyển của trường cũng rất khó khăn... Hồi nhỏ học dương cầm, thi được cấp 6 rồi cũng bỏ; học cờ vây, tuy theo một thầy giáo là danh thủ quốc gia, cũng bỏ dở giữa chừng, chỉ học được hai năm.

Cái gì cũng biết một chút, lại chẳng cái gì tinh thông, đó là 18 năm ngắn ngủi của Giang Hồng. Thầy chủ nhiệm cũ nói, bố mẹ ở nhà quá nuông chiều cậu, tiếc không ép buộc cậu, nhưng Giang Hồng cảm thấy không đúng, là vấn đề của chính cậu, không thể trách bố mẹ, họ đã rất yêu thương cậu rồi.

Aiss... ôn thi lại một năm, mình có thể vào được trường tốt nhất không? Cái cuộc đời này, bao giờ mới kết thúc đây?

Giang Hồng gục mặt xuống bàn, trông rất giống một con chó bị phơi nắng héo hon. Ngủ một lát thôi, ngủ một lát thôi. Không biết vì sao, lần du lịch này luôn khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi, phảng phất như đi công trường vác sắt năm ngày chứ không phải tan năm ngày tâm sự...

Ngủ một lát thôi... ngủ mười lăm phút... Giang Hồng thầm nghĩ.

Thế là Giang Hồng ngủ.

Lớp ôn thi lại, dù là thầy giáo hay bạn học, cũng chẳng ai quản cậu, lớp 12 ôn lại ai thèm để ý cậu có học hay không?

Những sở thích đặc biệt khác cậu cũng vậy, duy chỉ có ăn chơi nhậu nhẹt cộng thêm ngủ, là có thể nhanh chóng nhập trạng thái.

Giang Hồng không chỉ ngủ quá mười lăm phút, mà còn mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy mình mặc một bộ áo choàng Tạng, đứng bên một ao hồ đá quý màu xanh đen, năm ấy cậu mới mười bốn tuổi, có đôi mắt trong veo như mặt hồ.

Đột nhiên cuồng phong gào thét, trên bầu trời mây đen giăng đầy, hồ nước ầm ầm nổ tung.

Một con giao long xám khổng lồ bay ra từ trong hồ, xoay quanh trên không trung, trên đỉnh đầu mây đen ngưng tụ, cuồng lôi chấn động thế gian đang ấp ủ, trong khoảnh khắc trút xuống con giao long! Đợt sấm đầu tiên có tất cả 36 tiếng, ánh chớp lóe sáng chân trời.

"Khorlo

- Khorlo -!" Giang Hồng mặc áo choàng Tạng kinh hãi, cậu hướng về không trung kích động hô lớn.

Nhưng tiếng sấm lập tức át đi tiếng la của cậu, trong thiên địa rạn nứt kia, sức người nhỏ bé đến vậy. Bên bờ hồ Yamdrok Tso, Giang Hồng trở thành một chấm đen nhỏ không chớp mắt.

"Khorlo --"

64 tiếng, 81 tiếng sấm sét liên tiếp giáng xuống, giao long duỗi mình trên chân trời, lôi đình khiến vảy nó từng mảng bong ra, tia chớp nhuộm nó thành màu đen kim, chiếc sừng trên trán nó vỡ vụn dưới sức mạnh của thiên kiếp, phảng phất như cột thu lôi dẫn đi cơn thịnh nộ của trời, thay vào đó, là hai chiếc sừng rồng đen nhánh không ngừng mọc ra.

"Khorlo --!!" Hai mắt Giang Hồng phản chiếu ánh điện, cùng con hắc long xoay quanh dưới bầu trời đen kịt kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!