*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy chúng ta ra ngoài trước đi." Hiên Hà Chí rõ ràng có chút sợ ông ta.
Tào Bân gật đầu, Hiên Hà Chí liền liếc mắt ra hiệu với Lục Tu, dẫn cậu rời khỏi văn phòng, rồi đóng cửa lại.
"Uống chút gì không?" Tào Bân hỏi:"Whiskey với đá được chứ?"
"Không không." Giang Hồng vội nói, " Tôi uống rượu không được nhiều lắm."
"Nước ô mai ướp lạnh?" Tào Bân lại hỏi:"Có thể giải nhiệt."
Giang Hồng gật đầu, nhìn bóng dáng Tào Bân xoay người đi pha đồ uống, cậu có một cảm giác
- cái văn phòng này, là nơi an toàn nhất trên thế giới.
"Mấy ngày nay, tôi ở ngõ Linh Cảnh của Ủy ban Khu Ma Sư báo cáo công tác." Tào Bân nói:"Nhận được điện thoại của Hiên Hà Chí xong, tôi vừa mới trở lại trường, để cậu đợi lâu rồi."
Tào Bân lại đưa đồ uống cho Giang Hồng, tự rót cho mình một ly whiskey có đá, nâng ly ý bảo cậu dùng, rồi cười. Nụ cười của ông vô cùng anh tuấn, lại một lần nữa khiến Giang Hồng cảm thấy rất an tâm.
"Trong giờ làm việc không nên uống rượu." Tào Bân nói: " Nhưng giờ vẫn đang là kỳ nghỉ hè, cứ bỏ qua một chút quy định của trường đi."
Giang Hồng cũng nâng ly đáp lại.
Tào Bân nói: "Tôi hiểu nguyện vọng của cậu, không muốn nhập học làm Khu Ma Sư, không có vấn đề gì. Cậu là trường hợp đầu tiên kể từ khi trường thành lập, nhưng khi thành lập trường, chúng tôi cũng đã thiết lập dự án khẩn cấp cho những tình huống đặc biệt như thế này."
Giang Hồng hỏi: "Trường học đã thành lập được bao lâu rồi?"
"Không lâu, còn chưa đến mười năm." Tào Bân nói:"Họ đã mua lại ngôi trường này từ một nơi khác, hiệu trưởng đời đầu không phải là tôi, tôi ở đây cũng chỉ đảm nhiệm chức vụ này hơn ba năm thôi."
Giang Hồng gật đầu, lại có chút do dự, Tào Bân nhướng mày, tỏ vẻ dò hỏi.
"Sao vậy?" Tào Bân lại nói:"Cậu nghĩ tôi sẽ khuyên cậu ở lại sao?"
Giang Hồng nói: "Tôi nghĩ... ừm... đúng vậy, không ngờ..."
Không ngờ vị phó hiệu trưởng này tuy trông ít nói ít cười, lại hiền hòa ngoài ý muốn.
Tào Bân nói: "Là một Khu Ma Sư, yêu cầu phải có trí tuệ tôn trọng sự thật. Loại trí tuệ này chính là khi chúng ta đối mặt với khó khăn và lựa chọn, nhất định phải tự hỏi 'sự thật là gì? Chân tướng mà sự thật duy trì lại là gì?'. Sự thật không thay đổi vì cậu 'cảm thấy nó nên như thế nào' hoặc 'hy vọng nó trở thành như thế nào'."
Giang Hồng nói: "Đúng vậy, là như vậy."
"Cậu đã đưa ra quyết định từ tận đáy lòng, đó là sự thật, việc tôi cứ lặp đi lặp lại khuyên cậu ở lại, không có ý nghĩa gì." Tào Bân nói: "Chúng tôi tôn trọng quyết định của người khác, cũng tôn trọng bản thân của sự thật."
Giang Hồng như trút được gánh nặng.
"Nhưng mà phải tiến hành thủ tục xóa ký ức, cần một chút thời gian." Tào Bân lại nói: "Cậu nghĩ kỹ rồi thì ký tên vào đây."
"Thủ tục xóa ký ức gì?" Giang Hồng nghe có vẻ hơi đáng sợ, giống như kiểu hủy diệt nhân đạo vậy.
"Sự tồn tại của Khu Ma Sư, Yêu tộc, ma và rất nhiều hiện tượng siêu nhiên khác." Tào Bân nghiêm túc nói:"Là phải bảo mật với bên ngoài, tôi tin cậu cũng hiểu rõ."
"Đúng đúng," Giang Hồng chủ động nói:"Tôi từ nhỏ lớn lên, trước nay chưa từng thấy ma hay yêu quái, có thể thấy công tác bảo mật quả thật làm rất tốt."
Tào Bân nói: "Cũng không hẳn vậy, thỉnh thoảng, vẫn có sự cố rò rỉ ra ngoài, nhưng chuyện này không quan trọng. Nếu cậu quyết định trở lại cuộc sống của mình, chúng tôi phải dùng một chút tiểu xảo để khiến cậu quên đi đoạn ký ức ngắn ngủi này, bao gồm từ lúc cậu nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Thương Khung, đến khoảnh khắc cậu về đến nhà."
"A??" Giang Hồng có chút mờ mịt, nói:"Có thể không quên những chuyện này được không? Tôi đảm bảo nhất định sẽ không nói với ai."
Tào Bân buông tay, làm một động tác "thương nhưng không giúp được", nói:"Việc này không chỉ vì trường học, mà còn vì cậu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!