Quy chế tuyển sinh Học viện Khu Ma Sư Quốc gia Trung Quốc
Học viện Giáo dục Đại học Khu Ma Sư Quốc gia Trung Quốc là một trường cao đẳng công lập toàn thời gian, lấy việc bồi dưỡng Khu Ma Sư có tố chất cao và kỹ sư thiết bị hàng yêu làm nhiệm vụ chính, bao gồm nhiều chuyên ngành như sau: Tài nguyên và Thông tin (hướng văn hóa bản địa của trừ ma học), Tài nguyên và Thông tin Quốc tế (hướng văn hóa phi bản địa của trừ ma học), Công trình Môi trường (phong thủy học), Lý luận và Ứng dụng Vật liệu học (lý luận hàng yêu), Tin sinh học (nghiên cứu Yêu tộc), Công trình Công nghiệp (công nghệ chế tạo pháp bảo), Tự động hóa (tự động hóa bắt yêu), Kiến trúc học (nghiên cứu pháp trận và cạm bẫy), Lịch sử (sử học trừ ma), Y dược học (luyện đan), Điện tử Thông tin (điện tử trừ ma học), Phân tích học (phân tích hiện tượng thần quái) và hơn 40 ngành học khác.
Điều kiện ghi danh: Thí sinh là người Hán hoặc Yêu tộc mang quốc tịch Trung Quốc, tuổi từ 16 đến 24, có ba đời trực hệ từng đảm nhiệm chức vụ Khu Ma Sư và được đăng ký trong danh sách của ủy ban trừ ma, hoặc thông qua sàng lọc sau cuộc tổng điều tra dân số lần thứ tám, có tư chất thông linh với thiên địa mạch và được đăng ký trong danh sách thí sinh khóa này.
Khác: Học viện có bộ phận du học sinh, tình hình cụ thể và chi tiết xin liên hệ chủ nhiệm phòng tuyển sinh: Thầy Hiên Hà Chí.
Điện thoại tuyển sinh: 400-521-521
Sáng ngày công bố điểm thi đại học, Giang Hồng nổ tung thành đóa pháo hoa rực rỡ nhất trên bầu trời.
"Mình vậy mà qua được điểm sàn đại học rồi! Ha ha ha ha ha! Mình qua rồi! Mẹ ơi! Bố ơi! Con muốn học đại học! Mẹ ơi! Mau đi đến miếu tạ ơn thần đi!"
Giang Hồng không thể ngờ được, mình lại cao hơn điểm chuẩn tận 14 điểm! Ước chừng 14 điểm! Giang Hồng kích động đến chân trần chạy ra ngoài, lao ra khỏi cổng nhà, tìm thấy mẹ đang chơi mạt chược trong khu dân cư. Mẹ Giang thì hoảng hốt, ù bài khai hoa, quả thực là song hỷ lâm môn.
Hai mẹ con vội vội vàng vàng bắt xe, mẹ Giang đi trước đến miếu tạ ơn thần, sau đó cùng nhau theo đến đơn vị của bố Giang. Bố Giang nghe được tin tức, tại chỗ liền không họp nữa, mở chai champagne, làm vỡ cả bóng đèn trên trần nhà. Cả nhà ba người, một người làm quan cả họ được nhờ, giống như người điên ôm đầu khóc rống, vui mừng đến phát khóc, lại vội vội vàng vàng phân công nhau đi thông báo cho bạn bè thân thích, đặt trước tiệc ăn mừng.
Giang Hồng nhìn lại giao diện tra điểm của mình, có cảm giác như cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhẹ nhõm hẳn đi.
Mười tám năm cuộc đời, khoảnh khắc này khiến cậu cảm nhận rõ ràng sự vô cùng nhẹ nhàng, quá khứ khép lại một chương, sắp mở ra trang mới.
Cậu từ nhỏ lớn lên trong một gia đình tràn đầy yêu thương, là một đứa trẻ hạnh phúc. Cha mẹ và ông bà nội ngoại dồn hết sự quan tâm cho cậu. Cậu bé Giang Hồng ngây thơ từ ngày đầu tiên đi nhà trẻ đã không thiếu thốn về mặt vật chất.
Cậu cũng hiểu chuyện và đáng yêu, và từ khi cậu ra đời, sự nghiệp của cha cậu ngày càng phát triển vượt bậc, trở thành một ông chủ nhỏ có chút thành tựu trong khu vực. Từ nhỏ cậu đã có hứng thú với nhiều thứ, thấy cái gì hay ho cũng muốn học thử, cha mẹ cũng vui vẻ để cậu trải nghiệm những thú vui phong phú của thế giới rộng lớn này. Vì thế, nhạc cụ, thể thao, sách vở… Giang Hồng thứ gì cũng học một chút, nhưng không có thứ gì thực sự giỏi.
Không sao, quan trọng là trải nghiệm mà. Cha mẹ tự an ủi mình như vậy.
Giang Hồng cũng lạc quan khoáng đạt, mỗi ngày chơi bóng rổ, chơi điện tử.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Giang Hồng hiểu chuyện cố gắng học hành, thi đậu vào trường trung học trọng điểm, thành tích luôn không tốt cũng không xấu, xếp hạng trung bình của lớp, thỉnh thoảng vì mải mê chơi game mà tụt xuống cuối lớp, ba mẹ cũng rất thoáng, chưa bao giờ trách mắng
nhiều.
Được nuôi dưỡng đầy đủ, Giang Hồng cao gần 1 mét 8, rất đẹp trai, tính cách hòa đồng, nói chuyện được với tất cả mọi người. Nhưng những đòn hiểm của xã hội sẽ không nương tay chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ. Đòn hiểm đầu tiên đến với cậu vào năm 17 tuổi – là một Bạch Dương ham chơi và vô tư, Giang Hồng mãi đến khi lên lớp 12, chịu sự oanh tạc liên tục của giáo viên chủ nhiệm, mới bắt đầu giật mình hoảng sợ, nhưng thời gian đã muộn, lại thêm năng khiếu có hạn, vắt óc suy nghĩ, cậu cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới chạm được đến vạch trúng tuyển đại học. Ba mẹ Giang Hồng thì rất tin vào số mệnh, mọi thứ đều do trời định, thế nào cũng tốt.
Đương nhiên, ở trước mặt con trai, bố Giang không thể nói như vậy. Ông giải thích: "Học tập là chuyện của bản thân con, cũng là chuyện cả đời. Cứ tận sức người, theo thiên mệnh là được. Sau này về nhà tiếp quản công ty của ba cũng tốt, con sẽ không phải làm bảo an, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình."
So với việc con trai phải vất vả, bị cuốn vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, bố Giang càng mong muốn con có một cuộc đời vui vẻ.
Thế là, Giang Hồng, vốn dĩ vô tư lự, vừa tiếp thu lời khuyên của cha, vừa bị thầy chủ nhiệm liên tục đốc thúc. Cậu thường xuyên cảm thấy tinh thần có chút phân liệt. Cuối cùng, dưới áp lực mơ hồ đó, Giang Hồng hạ quyết tâm, dốc toàn lực phấn đấu trong suốt năm học cuối cấp, và rốt cuộc đã đạt được một kết quả vô cùng đáng mừng.
Sau bữa cơm tối thịnh soạn của cả nhà, việc chuẩn bị hồ sơ đăng ký nguyện vọng cho Giang Hồng trở thành mối quan tâm hàng đầu. Cuối cùng, dựa theo lời giới thiệu trước đó của vị pháp sư ở miếu và kết quả bói toán, trong số các trường đại học, họ đã chọn chuyên ngành Kỹ thuật Điện tử Máy móc của Đại học Khoa học và Công nghệ Tây Bắc cho con trai. Lý do là gia đình có một công ty nhỏ, chuyên ngành này vừa đúng với lĩnh vực kinh doanh của gia đình, Giang Hồng có thể về kế thừa sự nghiệp.
"Trường này rất tốt," bố Giang nói, "Là một trường đại học trọng điểm quốc gia được nhà nước ưu tiên đầu tư. Khuôn viên trường nằm trong khu phong cảnh Tần Lĩnh, năm nay điểm chuẩn ngành cơ khí còn hạ thấp nữa đấy."
"Vâng, vâng." Giang Hồng không có ý kiến nhiều về chuyên ngành. Từ nhỏ cậu đã thích ô tô và những món đồ chơi mang tính cơ khí. Vốn dĩ năm nay cậu đã chuẩn bị tinh thần học lại, không ngờ lại đỗ ngay lần đầu!
Đêm đó, Giang Hồng trằn trọc, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh. Một học sinh kém như cậu vậy mà lại cao hơn điểm chuẩn tận 14 điểm!
Cậu đã bắt đầu mong chờ cuộc sống đại học.
"À phải rồi," bố Giang sắp đi ngủ lại hỏi; "Cậu bạn ngồi cùng bàn với con thi được bao nhiêu điểm?"
Giang Hồng cười đáp: "À, cậu ấy đỗ Đại học Bắc Kinh."
Hóa ra ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người. Hai cha con chợt nhận ra điều gì đó, im lặng vài giây trước sự thật bất ngờ này, nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười. Đời người vốn dĩ phải biết đủ thường vui, phải so sánh với chính mình.
Giang Hồng nghĩ rất thoáng, cậu đã làm hết sức mình và hiện tại rất hài lòng với bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!