"Cha, mẹ, rốt cuộc các ngươi để lại thứ gì cho ta đây?"
Lý Lạc nhẹ nhàng xoa lồng ngực nơi trái tim đang đập rộn, sau đó tự giễu an ủi bản thân.
"Chắc là không phải một cái bánh sinh nhật cất giữ mấy năm đi..."
Bề mặt quả cầu thủy tinh sáng bóng nhẵn nhụi như mặt gương, giờ đang phản chiếu khuôn mặt có chút chờ mong và căng thẳng của Lý Lạc.
Hắn cũng rất muốn biết, thứ mà cha mẹ phí hết tâm tư để lại cho hắn rốt cuộc là cái gì...
"Phải mở như thế nào đây?"
Lý Lạc cố gắng áp chế sự căng thẳng trong lòng, nhìn quanh quả cầu thủy tinh đen nhánh thần bí này, sau đó thử đặt nhẹ hai tay lên phía trên thăm dò.
Ông!
Ngay khi bàn tay hắn chạm quả cầu đến thủy tinh, bên trong quả cầu thủy tinh kia phát ra một tiếng vang rất nhỏ, mặt ngoài vốn cứng rắn bóng nhẵn biến thành chất lỏng, từ từ bao trùm lên hai tay Lý Lạc.
Cùng lúc đó, Lý Lạc loáng thoáng cảm thấy lòng bàn tay mình như bị thứ gì như kim đâm vào, máu tươi chảy ra bị hấp thu ngay.
Chất lỏng màu đen dần rời khỏi hai tay hắn, đồng thời có tia sáng bắt đầu tỏa ra, cuối cùng kết thành hai quang ảnh trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Lạc.
Nhìn thấy hai bóng người vô cùng quen thuộc này, Lý Lạc lập tức cảm thấy một cảm giác chua xót vọt lên chóp mũi.
Cha, mẹ...
Hai quang ảnh kia gồm có một nam một nữ, người nam vô cùng anh tuấn, thân thể thẳng tắp như một cây thương. Hắn mặc bộ đồ thuần trắng, trên khuôn mặt là ý cười ôn hòa, phong thái uy nghiêm đem lại cho người ta một cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Người nữ thì mặc một chiếc áo khoác màu tím, tóc dài vấn lên cao, hai tay ung dung đút vào trong túi áo, dung mạo của nàng cũng vô cùng mỹ lệ, đoan trang tao nhã.
Đó chính là cha mẹ của Lý Lạc, Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam.
"Ha ha, Tiểu Lạc, khi con nhìn thấy hình ảnh này của hai chúng ta chắc đã mười bảy tuổi rồi? Có lẽ lúc này chúng ta không còn ở bên cạnh con nữa." Khi Lý Lạc nhìn thấy hai quang ảnh, Lý Thái Huyền cũng đồng thời miệng nói.
"Chắc là Tiểu Lạc đã trở nên đẹp trai hơn rồi? Ở trong học phủ có được nữ hài nào theo đuổi không?" Đạm Đài Lam đứng bên cũng cười nói.
Lý Lạc dụi dụi mắt, lầm bầm:
"Con của hai người bây giờ ngoài gương mặt đẹp trai ra thì chẳng còn gì khác, sao có thể có người theo đuổi được."
"Có phải bây giờ Tiểu Lạc đang phàn nàn về bản thân mình? Cảm thấy mình không còn gì khác nữa?" Dường như quang ảnh của Lý Thái Huyền có thể biết được suy nghĩ trong lòng Lý Lạc lúc này, hắn lại cười nói.
Đạm Đài Lam nói:
"Là bởi vì trong cơ thể con không có tướng sao?"
Nghe đến đó, Lý Lạc lập tức giật mình, bởi vì khi tướng cung xuất hiện trong cơ thể hắn thì Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam đã mất tích, làm sao bọn họ biết được tình huống này của hắn?
"Tiểu Lạc đừng thấy giật mình, thật ra trước khi cơ thể con xuất hiện tình huống không có tướng, chúng ta đã dùng bí pháp đặc biệt để quan trắc qua, chúng ta cũng biết con có ba tướng cung." Ánh mắt Đạm Đài Lam dịu dàng nói.
Lý Lạc há to miệng, lúc này hắn nhớ tới rất nhiều điều, hóa ra cha mẹ đã biết được tình huống đặc biệt của cơ thể hắn trước cả hắn, vậy liệu chuyện này có liên quan gì tới việc cha mẹ mất tích hay không? Bây giờ hai người... rốt cuộc đang ở đâu? Vẫn sống tốt chứ?
Tại sao nhiều năm như vậy lại không có một chút tin tức gì?
"Tiểu Lạc, trước hết ta muốn nói cho con biết rằng trời sinh không tướng không phải là đồ vô dụng, mà ngược lại, theo ta thấy thì nó là thể chất mạnh nhất thế gian, con đừng thấy chán nản vì điều đó, mà phải nên thấy vui vẻ mới đúng."
Lời Lý Thái Huyền nói ra quá long trời lở đất, làm cho Lý Lạc trợn mắt hốc mồm.
"Cha, ngươi muốn an ủi ta thì cũng không cần quá mức như thế chứ?" Lý Lạc bày ra vẻ mặt ngươi đừng lừa lừa ta, không có tướng khiến cho người ta khó mà tu luyện được tướng lực, thế mà lại nói là thể chất mạnh nhất, cha đang lừa ai đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!