Chương 5: Bùi Hạo

Lữ Thanh Nhi lắc đầu, không để ý tới nhị bá nhà mình đang tự lẩm bẩm, trực tiếp xoay người đi với một làn gió thơm ngát, để lại Lữ hội trưởng vẫn đang đứng tại chỗ sờ đầu cười ngây ngô.

Sau khi rời khỏi tiệm bảo vật Kim Long, bên trong xa liễn, Khương Thanh Nga không nói lời nào, Lý Lạc vẫn giữ yên lặng như cũ, chỉ ôm chặt cái rương, không biết đang nghĩ gì.

Tận đến khi xa liễn đi tới bên ngoài một trang viên rộng lớn, trong trang viên có núi đồi nhấp nhô, đình các san sát, vô cùng khí phái.

Nơi này chính là Lạc Lam phủ cũ mà năm đó cha mẹ Lý Lạc lập ra.

Bốn con Sư Mã thú dừng lại trước cửa trang viên, Lý Lạc và Khương Thanh Nga đều xuống xe.

"Nơi này thật sự là vắng vẻ hơn trước kia nhiều." Khương Thanh Nga nhìn qua trang viên, có chút cảm khái nói.

Năm đó khi cha mẹ Lý Lạc còn ở đây, nơi đây chính là tổng bộ của Lạc Lam phủ, tràng cảnh lúc nào cũng đông như trẩy hội bấy giờ tạo thành chênh lệch rõ ràng với sự quạnh quẽ hiện giờ.

"Tổng bộ của Lạc Lam phủ đã sớm chuyển đến Vương thành, nơi này chỉ là một khu nhà cũ thôi, vắng vẻ cũng là tất nhiên." Lý Lạc cười nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, phía sau cửa lớn có người tiến đến đón.

Đi đầu là một lão giả, nụ cười trên mặt chất phác ấm áp, bên cạnh lão có một nữ tử đi theo, biểu cảm trên mặt nàng có vẻ rất trưởng thành, dung mạo mỹ lệ, điểm đặc biệt nhất chính là vóc dáng nảy nở của nàng, linh lung tinh tế, tựa như mật đào chín nục, phong thái động lòng người.

Lưu thúc.

Lý Lạc gọi lão giả một tiếng, lão giả này là người trước kia đi theo cha mẹ, bây giờ đang quản lý toà nhà cũ và chăm sóc cuộc sống bình thường của Lý Lạc.

Còn về nữ tử xa lạ trưởng thành kia thì khiến cho Lý Lạc hơi nghi hoặc.

"Lưu thúc, đã lâu không gặp." Khương Thanh Nga gật nhẹ đầu với lão giả, sau đó giới thiệu cho Lý Lạc biết:

"Đây là Thái Vi tỷ, nàng là trợ thủ của ta ở Vương thành, đã giúp ta quản lý rất nhiều sự vụ của Lạc Lam phủ."

"Bái kiến Thiếu phủ chủ."

Mỹ nhân trưởng thành tên là Thái Vi uyển chuyển nở nụ cười với Lý Lạc, ánh mắt như đang quan sát Lý Lạc.

Lý Lạc gật đầu cười một tiếng:

"Thái Vi tỷ vất vả rồi."

"Khoảng thời gian tiếp theo Thái Vi tỷ sẽ ở lại Nam Phong thành, tiếp quản một vài sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận, tất cả mọi chuyện đều sẽ báo cáo cho ngươi." Khương Thanh Nga nói tiếp.

Lý Lạc khẽ giật mình, Lạc Lam phủ chuyển dời tổng bộ đến Vương thành nhưng nhiều sản nghiệp bên Thiên Thục quận vẫn luôn giữ nguyên, vận hành khá ổn định. Không biết vì sao mà bây giờ Thanh Nga tỷ lại đột nhiên phái ra tướng tài đắc lực tới đây tiếp quản?

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Lý Lạc trầm ngâm một chút, vẫn hỏi ra miệng.

Lần này Khương Thanh Nga đột nhiên trở về hiển nhiên cũng không phải chỉ vì ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của hắn.

Khương Thanh Nga im lặng một lúc, khuôn mặt tinh xảo trở nên hơi lạnh lùng, chợt nàng cất bước đi vào trong trang viên, đồng thời ra hiệu cho Lý Lạc đuổi theo.

"Tuy ngươi ở lại Nam Phong thành nhưng chắc hẳn cũng đã nghe được chút phong thanh liên quan tới Lạc Lam phủ rồi đúng không? Trước đó ta không nói những chuyện đó với ngươi là sợ sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

Bọn họ đi trên con đường đá, có ánh sáng vụn chiếu qua kẽ lá xuống dưới, thanh âm của Khương Thanh Nga khá lạnh lùng.

Lý Lạc gật gật đầu, tuy hắn không nhúng tay vào chuyện của Lạc Lam phủ nhưng cũng có thể đoán ra được, cha mẹ hắn đã mất tích mấy năm nay, tất nhiên Lạc Lam phủ sẽ không gió êm sóng lặng.

Ở Đại Hạ quốc này, mở phủ không phải chuyện đơn giản, một điều kiện lớn cứng nhắc trong đó là chỉ có người đã đạt tới Phong Hầu mới có thể mở phủ.

Bây giờ trong Đại Hạ quốc có ngũ đại phủ, Lạc Lam phủ là một trong số đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!