Khương Thanh Nga hơi gật đầu, nhưng nàng lại không quay người đi ngay, mà hướng ánh mắt về phía Đế Pháp Tình đang vô cùng kích động phía sau Lý Lạc, nói:
"Ngươi tên là Đế Pháp Tình đúng không?"
Đế Pháp Tình kích động, vội vàng gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng nói:
"Khương học tỷ, ngươi vẫn còn nhớ ta sao?"
Khương Thanh Nga bình tĩnh nói:
"Ta hy vọng ngươi về sau đừng quấy rầy Lý Lạc nữa, nếu không có thể ta sẽ"chăm sóc
"vị ca ca ở trong Thánh Huyền Tinh học phủ kia của ngươi nhiều hơn một chút."
Vẻ kích động trên mặt Đế Pháp Tình lập tức đọng lại, một lúc lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt vàng óng thuần túy của Khương Thanh Nga, nàng chỉ có thể rụt rè gật đầu, đâu còn có nửa điểm ngang tàng hống hách khi ở trước mặt Lý Lạc nữa.
Bấy giờ Khương Thanh Nga mới xoay người đi, áo choàng xanh lam khẽ hất lên, vào trong xa liễn với Lý Lạc, sau đó Sư Mã thú gầm dài một tiếng, đạp lên sương mù, vững vàng đi về phía trước.
Đế Pháp Tình thì lại đưa mắt nhìn theo xa liễn dần đi xa, hồi lâu sau mới xoa xoa khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt ngập tràn mê say.
"Khương học tỷ... Thật là ngầu quá đi, đúng là yêu học tỷ chết mất!"
Bốn con Sư Mã thú kéo xa liễn chuyển động, vững vàng lao vụt đi trên đường phố rộng rãi của Nam Phong thành, những tòa kiến trúc được dựng lên san sát như rừng bên cạnh đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
Bên trong xa liễn khá rộng rãi, ấm áp, tóm lại là thoải mái dễ chịu, Lý Lạc và Khương Thanh Nga đang ngồi ở hai bên bàn trà.
Hai người cũng không có quá nhiều lời gì để nói, Lý Lạc vừa lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần, Khương Thanh Nga thì mở một quyển sách ra chăm chú đọc, có một tia nắng rọi vào từ giữa khe hở cửa sổ, chiếu lên gò má tinh xảo như ngọc của nàng, khiến cho gương mặt nàng càng thêm óng ánh lung linh.
Im lặng kéo dài thật lâu, hàng lông mi thon dài đen nhánh của Khương Thanh Nga đột nhiên chớp chớp, nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt vàng nhìn chăm chú vào Lý Lạc phía trước, nói:
"Xem ra lời nói mấy năm trước của ta ở Nam Phong học phủ đã mang tới cho ngươi không ít phiền toái."
Ta rất xin lỗi.
Lý Lạc nghe vậy thì mở mắt ra, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng không che giấu được lãnh lệ cường thế bên trong trước mắt, cười nói:
"Lời xin lỗi này chẳng nhìn thấy chút thành ý nào cả."
"Nếu như ngươi có thành ý thì đồng ý cho ta giải trừ hôn ước đi."
Khương Thanh Nga tùy ý lật một trang sách qua, nói:
"Chẳng lẽ đây chính là từ hôn trong truyền thuyết sao? Nhưng mà trong thoại bản hí kịch, người nên chủ động nhắc tới chuyện này phải là ta mới đúng? Có phải ngươi làm ngược rồi không?"
Đối với sự âm u lạnh nhạt đột ngột này của nàng, Lý Lạc cũng có chút dở khóc dở cười.
Khương Thanh Nga ngẩng đầu, nhìn vào Lý Lạc, thản nhiên nói:
"Sao vậy? Sợ hôn ước này càng ngày càng mang tới phiền phức lớn hơn tới cho ngươi?"
Lý Lạc im lặng một lúc, lắc đầu, nói:
"Là sợ làm chậm trễ ngươi, một nữ hài tử như ngươi việc gì cứ phải gánh chịu một mối hôn ước không cần thiết? Ngươi cũng không phải không biết hôn ước này vì sao mà có, vì nó mà mấy năm đó cha ta đã bị mẹ ta đánh bao nhiêu lần?"
"Là cha ta tạo ra chuyện hoang đường này, thật ra ta cũng ủng hộ việc cha ta bị đánh, nhưng điều quan trọng là dựa vào đâu mà mỗi lần mẹ ta đánh cha ta, ta cũng phải chịu đòn cùng?!"
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Lý Lạc có chút ấm ức.
Nhớ tới cảnh nữ nhân ưu nhã đối xử với mình vô cùng dịu dàng kia lại vừa chống nạnh, vừa nhướng lông mày đánh cho hai nam nhân một lớn một nhỏ trong nhà tới gà bay chó chạy, ngay cả Khương Thanh Nga lúc này cũng không nhịn được mà hơi cong đôi môi phớt hồng lên, nhưng lại nhanh chóng ép xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!