Chương 1: Ta có ba cái tòa tướng cung

Đại Hạ quốc, Thiên Thục quận.

Tháng sáu ở Nam Phong thành nắng nóng như lửa, đốt cháy đại địa.

Học phủ trung đẳng Nam Phong.

Trong sân huấn luyện rộng rãi sáng ngời.

Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ khuôn mặt non nớt, tràn đầy sức sống mặc trang phục luyện công ngồi xếp bằng khắp bốn phía, dõi mắt nhìn về phía giữa sân.

Nơi đó có hai bóng người đang nhanh chóng giao phong tỷ thí, kiếm gỗ trong tay va chạm vào nhau kịch liệt, tiếng thanh thúy vang lên quanh quẩn trong sân huấn luyện.

Hai người giữa sân đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Thân hình thiếu niên bên phải trông khá cao ráo, khuôn mặt tuấn lãng, dưới hàng mày là cặp mắt có thần, vóc người khí chất đều là hàng đầu.

Không đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng bộ túi da tốt này thôi đã có thể khiến rất nhiều thiếu nữ trong sân ném ánh mắt sáng ngời tới, trong mắt chứa sóng nước, loáng thoáng mang theo ý ngượng ngùng.

Lý Lạc, cố lên!

Còn có thiếu nữ lớn gan lên tiếng cổ vũ.

Mà ở phía trước thiếu niên tên Lý Lạc kia lại có một thiếu niên thân hình vạm vỡ khác, khuôn mặt có vẻ thô kệch hơn không ít, lại thêm làn da ngăm đen. So sánh với Lý Lạc thật thật chẳng khác nào người với gấu chó.

Cho nên khi hắn ta nghe thấy những giọng nữ cổ vũ cho Lý Lạc kia, hắn ta lập tức ghen tị tới méo cả miệng, quát lên:

"Lý Lạc, ta sẽ không nhường ngươi đâu!"

Hắn ta bước tới một bước, sàn đấu rung lên, kiếm gỗ trong tay cắt qua không khí mơ hồ phát ra tiếng xé gió, chém về phía Lý Lạc.

Kiếm ảnh chém xuống, ánh mắt Lý Lạc chợt lóe lên, mũi chân điểm một cái, thân hình phóng ra cực nhanh, bước tiến linh động như phi tước, trực tiếp tránh khỏi một kiếm bén nhọn nặng nề này.

Là Phong Tước Bộ!

Giữa sân có người thốt lên, trong giọng nói còn mang theo ý tán thưởng. Phong Tước Bộ này là một tướng thuật cấp thấp, ở đây có không ít người biết nó, nhưng không ai có thể sử dụng thành thạo như Lý Lạc.

Bóng dáng Lý Lạc như phi tước lấn tới trước người thiếu niên vạm vỡ, kiếm gỗ trong tay lấy thế rút kiếm đột nhiên rút ra. Trong chớp mắt kia như có hào quang lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía lồng ngực của thiếu niên vạm vỡ trước mặt.

"Tiểu Linh Quang Kiếm!"

Lại có người kinh hô. Một kiếm này của Lý Lạc như linh dương móc sừng, linh quang lóe lên, vừa nhanh vừa hiểm, khiến bọn họ không thể không cảm thán người có ngộ tính đứng đầu Nam Phong học phủ thật đúng là danh bất hư truyền.

Kiếm ảnh đâm nhanh tới, sắc mặt thiếu niên vạm vỡ kia thay đổi, chẳng qua thực lực của hắn ta cũng không tầm thường. Trong lúc nguy cấp đã cưỡng ép ổn định thân thể, bàn chân giẫm một cái, thân hình mau chóng lùi lại mấy bước.

Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể của hắn ta dường như có một tầng sáng bạc thoắt ẩn thoắt hiện, bàn tay cầm kiếm gỗ của hắn ta cũng như biến thành một cái tay gấu màu bạc.

Đồng thời còn có tiếng gấu gầm thật trầm, như có như không truyền ra từ trong cơ thể thiếu niên vạm vỡ.

Đông đảo học viên giữa sân nhìn thấy tình huống này là lập tức lên tiếng kinh hô:

"Đó là ngũ phẩm Ngân Hùng Tướng của Triệu Khoát, xem ra hắn ta sắp đánh thật!"

Trong vô số tiếng kinh hô ấy, Triệu Khoát bước ra một bước, sàn nhà đã bị giẫm mạnh tới mức nứt ra một cái khe, trọng kiếm trong tay hung hãn đánh mạnh tới, mang theo gió mạnh hung tợn chém về phía Lý Lạc.

Trên kiếm gỗ có tia sáng bạc lóe lên, tiếng xé gió chói tai vang vọng.

Bạo Lực Trảm!

Thiếu niên vạm vỡ chợt quát lên, ánh sáng đỏ chém xuống, trực tiếp va chạm với kiếm ảnh đang đâm nhanh đến kia.

Ầm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!