Chương 34: (Vô Đề)

Quán lẩu không lớn, chỉ có hai tầng. Mấy người họ ngồi góc tầng hai, mấy người bên Tô Xướng đã đến. Bành Hướng Chi đang nghịch điện thoại, chán chường. Tô Xướng ngồi trên ghế, ôm eo Vu Chu kế bên. Vu Chu đưa một ngón tay ra chọc trán Tô Xướng, Tô Xướng phối hợp ngửa đầu ra sau, mỉm cười dịu dàng.

"Hai đứa quỷ yêu", Bành Hướng Chi trợn mắt, chống cằm quay đầu sang hướng khác.

Vừa ngước lên, cô thấy Hướng Vãn và Triều Tân thong dong bước lên cầu thang, nhẹ nhàng xoay người ở khúc quanh. Hướng Vãn nhìn thấy Bành Hướng Chi trước, mỉm cười chào, Triều Tân cũng gật đầu.

Mấy người chào nhau rồi ngồi xuống, Vu Chu nắm tay Tô Xướng, ngồi sang một bên.

"Mới từ Giang Thành về sao?" Vu Chu hỏi.

"Dạ." Hướng Vãn đáp.

"Chị Triều lái ạ? Mệt không ạ?"

"Cũng bình thường." Triều Tân nói, nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Chưa đến hai tiếng là tới."

Triều Tân chủ động bổ sung làm Vu Chu hơi sốc. Lần trước Hướng Vãn dẫn Triều Tân đến, cô nàng còn quan tâm, hỏi han đủ thứ, sợ Triều Tân chưa quen mọi người.

Nhưng lần này, hai người họ chẳng nhìn nhau lấy một cái. Hướng Vãn cười nói với Vu Chu, còn Triều Tân cúi đầu nghịch tóc.

Nhìn kiểu gì cũng không giống như vừa đi du lịch cùng nhau về.

Cô hãy còn nhớ lần trước Bành Hướng Chi với Hướng Vãn đi với nhau về là thân lắm mà?

"Gọi món chưa chị?" Vu Chu hỏi Tô Xướng đang xem thực đơn.

"Bò viên hay nước trong?" Lần này biết hỏi ý kiến người khác rồi đấy.

"Nước trong đi, muốn ăn gì thì nhúng." Vu Chu nhìn quanh, "Mọi người thấy sao?"

"Thần thiếp tuỳ ý." Bành Hướng Chi lướt điện thoại.

Triều Tân định lên tiếng thì nghe Hướng Vãn nói "Được", cô im bặt, nghịch đũa.

Chuyện này càng thêm phần thú vị. Hai người không nhìn nhau, nhưng đối phương nói gì thì cứ như thay lời mình.

Ối giồi.

Vu Chu nhắn tin cho Hướng Vãn: "Hai người sao thế?"

"Cãi nhau à?"

Hướng Vãn không nghịch điện thoại, Vu Chu giả vờ ho khan hai tiếng, dưới ánh mắt ra hiệu ấy, cô cầm điện thoại lên, chậm rãi mở. Triều Tân liếc nhìn.

Hướng Vãn đưa ngón trỏ ra gõ chữ: "Không hề."

"Chị ấy chỉ, tôn trọng chị."

??? Vu Chu nhíu mày nhìn Triều Tân.

Triều Tân khựng lại, Vu Chu vội cúi đầu: "Chuyện này... hợp tác bao lâu nay rồi, tự dưng tôn trọng chị?"

Cô hơi ngại ngùng, cảm thấy tóc mình hôm nay làm không được đẹp lắm, không biết chị Triều có đang nhìn chằm chằm vào mình không.

Bên má phải có một nốt mụn, quên che đi mất.

Thế là Vu Chu đưa tay lên, sờ sờ mũi để giấu.

Tô Xướng nghiêng đầu nhìn, tự nhiên ngại ngùng, lạ. Thế là ghé sát vào xem hai người họ nhắn tin, dừng lại vài giây, rồi cũng ngẩng đầu lên, nhìn Triều Tân từ trên xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!