Dịch giả: Luna Wong
Cảnh Nhược Hi có chút mờ mịt ngẩng đầu: "Vì sao?"
Sau khi Lạc Dịch Thành đụng tóc Cảnh Nhược Hi một cái, tự giác có chút đường đột, lập tức thu tay về, đường nhìn cũng thu hồi lại: "Không tin ta hiện tại có thể ly khai. Tin tưởng ta, cũng không cần hỏi vì sao nữa."
Cảnh Nhược Hi đơn giản không đứng lên, ngồi dưới đất, hai tay nâng cằm nhìn Lạc Dịch Thành.
Ánh nến chập chờn, bóng lưng của Lạc Dịch Thành từ sợi tóc đều tản ra bên ngoài một loại bi thương.
Dưới tình huống không có chứng cớ, Cảnh Nhược Hi không thể nói hắn là hung thủ hay không, nhưng mặc dù là hung thủ, cũng là một có hung thủ có nỗi khổ. Cảnh Nhược Hi không phải chưa từng gặp qua loại này, trước đây có một trái tim lãnh ngạnh, nhưng bây giờ tâm tình lại thay đổi rất nhiều.
Chỉ là không người nào có thể nói.
Người ghé vào trên nóc nhà lỗ tai dán dùng sức mà nghe, bắt đầu còn nghe thấy được một đôi lời, sau đí thì không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, có chút lo lắng, nhưng lại không dám đả thảo kinh xà.
Cảnh Nhược Hi cũng không trở về ngủ nữa, kéo cái ghế ngồi ở bên người Lạc Dịch Thành, ngẫm lại đứng dậy đi tới giường cầm một gối đầu, để gối đầu lên trên bàn, đầu để phía trên, dĩ nhiên cứ như vậy ngủ mất.
Tỉnh dậy trời đã sáng, cái cổ không phải là cái cổ của mình nữa, như là một cây mộc côn cứng rắn.
Cảnh Nhược Hi đỡ đầu chậm rãi ngồi thẳng, xoa xoa vai cứng ngắc, hết ý phát hiện trên người dĩ nhiên đắp một cái áo khoác, mà Lạc Dịch Thành đã không thấy hình bóng.
Cảnh Nhược Hi đứng lên hoạt động một chút, mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy một tiểu nha đầu đứng trong viện, đại khái là nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn phía nàng.
"Tiểu thư." Nha đầu vội vàng đi tới: "Người tỉnh rồi?"
"Ân." Cảnh Nhược Hi nhìn chung quanh một chút: "Lạc công tử đâu?"
"Thiếu gia ra ngoài rồi." Tiểu nha đầu nói: "Thiếu gia phân phó, nếu như cô nương tỉnh trước chớ ra cửa, chờ hắn trở về."
Chuyện người chết tối qua, chắc là Lạc Dịch Thành tự mình đi nghe ngóng, dù sao chuyện này ai cũng không thể nói, bất quá hỏi thăm thì rất dễ, hắn rất nhanh sẽ nhận được tin tức mong muốn.
Coi như là tài đại khí thô, Lạc Dịch Thành cũng là một dân chúng bình dân, nếu một ngày một đêm tiên phát chế nhân, Diệp Trường An vẫn không thể bố trí xong nhân thủ, vậy cũng quá phế đi.
Bookwaves
Bất quá Lạc Dịch Thành không ở, trái lại là một cơ hội tốt có thể tìm hiểu tình huống.
"Ai." Cảnh Nhược Hi đột nhiên có chút bất an nói: "Cô nương."
"Người có cái gì phân phó?"
"Không phải phân phó, ta chỉ là có chút lo lắng." Cảnh Nhược Hi vội nói: "Lạc công tử thành thân chưa, ta, ta sợ bị phu nhân hắn, hoặc là người nhà hiểu lầm sẽ không tốt."
"Chưa." Nha đầu nói: "Cô nương người an tâm nghỉ ngơi đi, nếu thiếu gia lưu người lại, vậy người cứ yên tâm lưu lại. Không có người khác nói linh tinh."
Lạc Dịch Thành ở Lạc gia, chính là quyền uy như vậy.
Cảnh Nhược Hi gật đầu, tự đáy lòng nói: "Vậy là tốt rồi, lạc công tử thật là một người tốt."
"Phải." Nha đầu cười cười: "Người vào nhà nghỉ ngơi đi, ta đi bưng nước cho người rửa mặt, lại để cho trù phòng đưa cơm sáng qua đây."
"Tốt." Cảnh Nhược Hi đáp lời, xoay người chậm rãi vào trong phòng, nhưng nhìn nha đầu ra ngoài, cửa viện tử vừa đóng, nàng dừng bước, xoay người đi đến căn phòng của Lạc Dịch Thành.
Cửa phòng mặc dù đang đóng, thế nhưng không có khóa, Cảnh Nhược Hi đẩy ra một cái khe nhỏ nhìn vào trong, thế nhưng cũng không vào cửa, một chút thời gian không đủ để cho nàng kiểm tra gian phòng xa lạ một lần.
Rất nhanh, trên nóc nhà truyền đến một tiếng mèo kêu, Cảnh Nhược Hi lập tức đóng cửa, xoay người vào gian phòng của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!