Chương 48: Đồng Lý Tâm

Dịch giả: Luna Wong – lòng đồng tình

Hỏa kế đuối lý nhất thời nghẹn lời, nhìn trái phải mà nói: "Cô nương, người xem dưới lầu còn vị trí, xem vũ đài rành mạch từng câu. Tiểu điếm lại tặng người một bình trà, một đĩa điểm tâm, người xem được không?"

"Không thể, ta mua không nổi một bình trà, một đĩa điểm tâm sao?" Cảnh Nhược Hi nói: "Nếu ngươi nói không có bao sương, ta đây cũng sẽ không càn quấy. Đã có, vậy nên có thứ tự trước sau. Ta tới trước, bao sương này nên cho ta mới đúng. Không thể không giảng đạo lý a."

Hỏa kế đang không biết nên nói cái gì, Yến Danh từ trong bao sương đi ra: "Xảy ra chuyện gì, ồn ào gì thế?"

"Đại nhân." Hỏa kế vừa thấy Yến Danh, lập tức dáng tươi cười khả cúc: "Xin lỗi, phiền tới người."

Yến Danh kiêu căng nói: "Nháo đến ta không sao, nháo đến công tử nhà ta, ngươi gánh nổi sao?"

"Phải phải." Hỏa kế khúm núm, thế nhưng Cảnh Nhược Hi không mua trướng mục: "Công tử nhà ngươi là đại nhân vật gì?"

"Không sai." Yến Danh trên cao nhìn xuống dùng khóe mắt nhìn Cảnh Nhược Hi một mắt: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta muốn nói đại nhân vật cũng phải giảng đạo lý a." Cảnh Nhược Hi nói: "Ta tới trước, bao sương này phải là của ta."

"Ha hả." Yến Danh chỉ là nhàn nhạt cười một cái, khinh miệt trong nụ cười kia không nói ra được: "Cô nương, phí dụng của ngươi tối nay công tử nhà ta ra, bao sương này, ngươi đừng cãi cọ nữa."

Những lời này hiển nhiên là ngữ khí đuổi ăn mày, Cảnh Nhược Hi không nghe còn tốt, vừa nghe tức giận hơn: "Ta đây muốn bao sương này, một tờ vé xem hí của công tử nhà ngươi tối nay ta bỏ tiền, được chưa?"

Sắc mặt của Yến Danh nhất thời trầm xuống, không chút khách khí nói: "Vé của thiếu gia chúng ta, sợ là cô nương mời không nổi. Ta khách khí nói chuyện, ngươi cũng không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Yến Danh đi phía trước tới gần một bước, như vậy, tựa hồ nếu như Cảnh Nhược Hi còn không biết tốt xấu, hắn sẽ động thủ.

Mà Cảnh Nhược Hi quả nhiên sợ, chỉ là tuy rằng sợ, vẫn còn không muốn tỏ ra yếu kém, cũng không muốn lui về phía sau.

"Cô nương, cô nương." Cảnh Nhược Hi không sợ, nhưng hỏa kế sợ, đừng động là ai, nếu như ở chỗ này nháo lên, đêm nay sinh ý của bọn họ chớ làm nữa: "Cô nương, màn kế tiếp, năm ngày sau chúng ta còn có màn kế tiếp, màn kế tiếp lưu cho người một vị trí tốt nhất. Chúng ta cũng là sinh ý vốn nhỏ, công tử bên trong, không thể trêu cũng không dám trêu a, người coi như là thương cảm chúng ta, được không?"

Cảnh Nhược Hi vẫn hết sức giảng đạo lý, nàng không muốn chịu thua trước mặt cường quyền, thế nhưng cũng không muốn làm khó hỏa kế, nhíu nhíu mày: "Được rồi."

"Vậy người thỉnh." Hỏa kế nói: "Ta tìm cho người một vị trí đường nhìn tốt."

Cảnh Nhược Hi gật đầu, theo hỏa kế đi xuống lầu.

Hí rất nhanh thì mở màn, tuy rằng hát rất đặc sắc, nhưng quả thực không phải sở thích của Cảnh Nhược Hi, cố nén buồn chán xem cũng sắp ngủ, khó khăn lắm mới ngâm đến tan cuộc.

Rạp hát tan cuộc sẽ đóng cửa, rất nhanh quần chúng đã đi không sai biệt lắm, trong bao sương trên lầu đều là quý khách, không muốn chen ở trong đám người, bởi vậy đều như nhau cũng sẽ chờ người đi không sai biệt lắm mới đi.

Cảnh Nhược Hi tựa hồ sợ chen, cũng không nóng nảy, chờ người đi không sai biệt lắm, lúc này mới ra bên ngoài, lúc này, Yến Danh đi theo.

Trời đã tối rồi, bên ngoài chỉ có ánh trăng nhàn nhạt.

Trong ngõ hẻm, Yến Danh ngăn chặn Cảnh Nhược Hi.

Thế nhưng hai người đều không nói chuyện, qua một lúc lâu, tường bên kia truyền đến một tiếng mèo kêu, Lạc Dịch Thành tới. Đây là đường hắn về nhà tất phải đ qua, mà hắn nhất quán thích độc lai độc vãng, mặc dù thỉnh thoảng ra cửa mang một sai vặt, cũng không nguyện đồng hành cùng người.

Cảnh Nhược Hi liếc mắt: "Ngươi muốn làm gì?"

Yến Danh hắng giọng một cái, niệm lời kịch: "Thế nào, lúc này biết sợ rồi sao, vừa rồi ở trong rạp hát, không phải thực ngạnh khí sao?"

"Ta chỉ là giảng đạo lý." Cảnh Nhược Hi lui về phía sau: "Ngươi đừng tới đây, nơi này là dưới chân thiên tử, ngươi muốn làm gì?"

"Cho ngươi chút dạy dỗ." Yến Danh cười lạnh một tiếng, lại tới gần hai bước: "Để ngươi biết cái gì là thức thời, sau này thấy ta trong kinh thành, đi vòng đường."

Cảnh Nhược Hi từ trong lòng ngực lấy ra một cây đao: "Ngươi đừng tới đây a, ngươi qua đây ta sẽ hô người."

"Gọi người?" Yến Danh bất tiết nhất cố: "Ngươi trái lại gọi thử xem, ta xem ai dám quản nhàn sự của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!