Chương 38: Ai Vào Địa Ngục

Dịch giả: Luna Wong – công nhận cốt truyện cuốn, tác giả hành văn cũng hay nữa, dịch không ngừng được mọi người ơi.

Biến cố này để tất cả mọi người sửng sốt một chút, chỉ là động tác của Yến Danh mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tránh thoát xong một kích, đưa tay liền gắt gao bắt được tay cầm đao của Huyền Hoành, đè lại kinh mạch trên cổ tay hắn.

Huyền Hoành một chút chuẩn bị cũng không có, cổ tay một trận đau nhức, loảng xoảng một tiếng, lưỡi dao sắc bén rơi xuống.

Yến Danh lần này tới quá đột nhiên, đừng nói Huyền Hoành không phản ứng kịp, đứng ở một bên chúng tăng cũng chưa từng phản ứng kịp, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, bọn họ cơ hồ là lập tức biết tiểu tử trước mắt này là phẫn heo ăn cọp, lập tức vọt tới.

Chỉ là hết thảy đều đã đã muộn, thời gian Yến Danh động thủ, những người khác cũng động.

Trên cây bốn phía, trong bụi cỏ, từng đạo bóng đen như tên bắn ra, bọn họ mới là thật có chuẩn bị mà đến, trong tay đều cầm vũ khí thân thủ mẫn tiệp, cơ hồ là không tốn bao nhiêu cái hít thở, liền khống chế được toàn bộ mấy tăng nhân.

Diệp Trường An từ trong bụi cây rậm rạp đứng lên, đi từ từ qua đây.

Sắc mặt của Diệp Trường An rất khó nhìn, hoàn toàn không có hưng phấn và cao hứng như phá hoạch đại án tử. Vụ án này tuy rằng đã phá, thế nhưng sau khi biết người làm ác bên trên là ai, tâm tình nhất định cũng sẽ rất phức tạp.

Hắn chậm rãi đi tới, đi thẳng đến trước mặt Huyền Hoành: "Nói vậy ngươi chính là phương trượng Huyền Hoành bế quan một năm trước đi."

Nhắc tới cũng kỳ quái, đại phương trượng Liễu Trần là hầu như mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt mọi người, bộ dáng gì nữa mọi người đều biết. Nhưng phương trượng trước cũng rất ít gặp người, đến sau này càng như vậy, này đây lấy tuổi tác của Diệp Trường An, dĩ nhiên hoàn toàn không biết hắn có bộ dáng gì nữa, chỉ có thể căn cứ hồ sơ trong miếu biết pháp hiệu của hắn, không hơn.

"Không sai, chính là lão nạp." Huyền Hoành từ từ bật người dậy: "Ngươi là Diệp Trường An, thiếu khanh Đại Lý tự?"

Diệp Trường An gật đầu, nghiêm mặt nói: "Phải, ta phụng mệnh điều tra án người mất tích ở Thanh Sơn tự, hiện tại người tang vật đều lấy được, các ngươi còn có gì để nói?"

"A." Huyền Hoành xuy cười một tiếng: "Nếu bị Diệp đại nhân bắt tại trận, lão nạp không có gì để nói."

Diệp Trường An hít một hơi thật sâu, nhịn phiền táo trong lòng xuống: "Huyền Hoành, Liễu Trần, các ngươi đều là cao tăng một đời, vốn nên từ bi vi hoài, tại sao phải làm chuyện tàn ác như thế. Những người này đều là dân chúng vô tội, càng là khách hành hương thành kính, có phụ mẫu người nhà, sao các ngươi có thể hạ được thủ."

Huyền Hoành nhìn Diệp Trường An, không nói lời nào.

Cảnh Nhược Hi từ một bên chậm rãi đạc bộ qua đây, nhặt đao trên đất lên nhìn một chút, thản nhiên nói: "Bởi vì này trên đời khác nhau của phật và ma, vốn là một ý niệm. Mà luôn có vài người ngu xuẩn cho là mình có thể cứu vớt thế nhân."

Hai chữ ngu xuẩn kia để nhịp tim của Huyền Hoành nhảy lên, định thần nhìn Cảnh Nhược Hi: "Là ngươi, ngươi là cô nương buổi chiều?"

"Là ta." Cảnh Nhược Hi còn thật không sợ hắn: "Không nghĩ tới chứ, buổi chiều ngươi đang diễn trò, chúng ta cũng đang diễn trò."

Huyền Hoành nhíu chặt đầu lông mày như đang nhớ lại: "Lão nạp không nhớ rõ bản thân lộ ra kẽ hở."

Bookwaves

"Cái gì gọi là kẽ hở, từng việc ngươi đã làm, như vậy nơi chốn đều là kẽ hở." Cảnh Nhược Hi cười: "Có phải rất muốn biết mình làm sao bại lộ không?"

Huyền Hoành chần chờ một chút, vẫn gật đầu một cái: "Thoạt nhìn cục này là ngươi bày ra, quả thực cao minh. Nhưng lão nạp quả thực rất kỳ quái, ngươi làm thế nào bày cục này."

Đám người Diệp Kỳ cũng rất kỳ quái, tuy rằng bọn họ y theo lệnh hành sự, thế nhưng Diệp Trường An vẫn chưa từng giải thích cặn kẽ với bọn họ, từng người một cũng đều là bán tín bán nghi.

"Bởi vì hai con chó kia." Cảnh Nhược Hi nói: "Sau khi chúng ta rời đi, ta bảo Yến Danh chạy trở về nhìn một chút, hắn nói ngươi ở trong phòng đợi một hồi, liền có hai con chó tới. Là hai con chó kia dẫn dắt ta."

Huyền Hoành đàng hoàng nói: "Lão nạp không rõ."

Cảnh Nhược Hi nói: "Vết thương của người chết hôm qua có thể cho thấy động tác của nàng là nghiêng tai nghe tiếng, gò má của ngươi cũng thỉnh thoảng tựa hồ đang nghe cái gì đó, là nghe cái gì? Cũng không thể là tiếng sấm chứ."

"Mà ngươi luôn luôn nghe nghe, biểu tình thất vọng, đó dĩ nhiên là đang nghe một loại thanh âm không nghe được, thanh âm gì là không nghe được, ta một mực nghĩ vấn đề này, thẳng đến thấy hai con chó kia, ta bừng tỉnh tỉnh ngộ, ngươi dùng sáo chó để huấn luyện chó, mà thanh âm của sáo chó kia, là người thường không nghe được, chỉ có cực ít người có thể nghe, loại người như vậy, theo ý của ngươi nhất định chính là khác với người khác, đó là người trời chọn như đã nói."

Cảnh Nhược Hi không có cách nào khác giải thích tần suất thanh âm 20-20000 héc tai người có thể nghe được với người cổ đại, nhưng không phải ai cũng sẽ như thế, có vài người có thể nghe được tần suất cao hơn, nhưng đây chỉ là một tiểu bộ phân, bởi vậy thanh âm của sáo chó, liền chỉ lác đác không có mấy người có thể nghe.

"Ngu xuẩn." Cảnh Nhược Hi lắc đầu nói: "Người ngu xuẩn tự hại mình, đó là ngu xuẩn đơn thuần. Nếu là hại người, đó chính là ác độc."

Nhìn thần sắc của Huyền Hoành tuy rằng kinh dị, nhưng kinh dị qua đi lại có chút không cho là đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!