Chương 22: Lại Thấy Mất Tích

Dịch giả: Luna Wong

"Vốn trước khi tới ngươi nói hoài nghi Thanh Sơn tự, cũng không phải là hoài nghi tự này, chỉ là hoài nghi hung thủ giấu ở trong đó." Cảnh Nhược Hi buồn cười: "Thực sự muốn nhắc tới ba chữ Thanh Sơn tự này, dĩ nhiên là đến đụng cũng không dám đụng."

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng rất xấu hổ, Cảnh Nhược Hi không cảm giác mình sai rồi, Diệp Trường An thật giống như có chút bị kéo mặt mũi xuống, ai cũng không nói chuyện.

Rốt cục, Cảnh Nhược Hi đứng lên, thở dài: "Kiếm tiền thật là khó a, Diệp đại nhân, cáo từ."

Nói xong, Cảnh Nhược Hi liền đi ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên nghe Diệp Trường An nói: "Ngươi đứng lại."

"Diệp đại nhân còn có cái gì phân phó?"

Diệp Trường An đè cái trán mơ hồi phát đau xuống: "Ngươi muốn biết tư liệu gì về Thanh Sơn tự?"

Cảnh Nhược Hi quay lại lai: "Ngươi có tư liệu gì?"

Diệp Trường An từ trong một đống hồ sơ trên bàn tìm ra một quyển đẩy tới trước mặt Cảnh Nhược Hi, dừng một chút, nhận mệnh mở.

Hồ sơ của Thanh Sơn tự rất dài, xây miếu mấy trăm năm, đó không phải là một hai câu có thể nói xong.

Diệp Trường An hắng giọng một cái: "Thanh Sơn tự…"

"Chờ chút chờ chút." Cảnh Nhược Hi vội nói: "Chọn thứ quan trọng hơn. Ngươi muốn đọc hết cái đống này, muốn đọc tới hừng đông sao?"

"Hừng đông cũng đọc không xong." Diệp Trường An nghiêm mặt nói: "Đây là cuốn đầu tiên."

"…" Cảnh Nhược Hi nặn ra một dáng tươi cười: "Không thể khổ cực Diệp đại nhân như vậy, chúng ta chọn lấy quan trọng là được."

Diệp Trường An hoa lạp lạp lật lật: "Vậy ngươi cụ thể muốn biết cái gì?"

"Trước đây Thanh Sơn tự từng có cùng loại án tử mất tích hay chết người không?"

"Không có."

"Người chết thì sao?"

"Mấy trăm năm lịch sử, nếu nói chưa từng có người chết thì không hiện thực, thế nhưng đều là án kiện thoạt nhìn rất bình thường, ta đọc cho ngươi nghe."

Diệp Trường An hoa lạp lạp lật tới một trang, bắt đầu đọc, Cảnh Nhược Hi cẩn thận nghe, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm trang sách: "Ngươi đọc chậm một chút, thuận tiện để ta nhớ chữ."

"Cảnh cô nương rất có lòng cầu tiến a." Diệp Trường An cũng không biết khích lệ hay là châm chọc, nhưng tốc độ thả chậm một ít.

Trong mấy trăm năm, chết mười mấy người cũng không nhiều, huống hồ đều là các loại án tử rất bình thường. Cảnh Nhược Hi một mạch nghe xong, cũng không có gì không ổn.

Diệp Trường An lại uống một hớp: "Không có vấn đề gì chứ, đều là án tử thường quy, cũng đều phá rồi. Nên lần này đặc biệt kỳ quái, bệ hạ rất trọng thị, trụ trì Thanh Sơn tự cũng rất trọng thị."

"Trụ trì Thanh Sơn tự cũng rất trọng thị?" Sắc mặt của Cảnh Nhược Hi có chút kỳ quái: "Bọn họ biết?"

"Bọn họ đương nhiên biết." Diệp Trường An nói: "Lẽ nào bọn họ không nên biết? Bọn họ là quen thuộc với Thanh Sơn tự nhất, gần đây có người khả nghi gì, đầu mối bọn họ có thể cung cấp toàn diện nhất. Huống chi cũng muốn đề cao cảnh giác, mặc dù nói hiện nay mất tích đều là khách hành hương, nhưng ai biết mục tiêu kế tiếp của hung thủ là ai? Vạn nhất là tăng nhân trong chùa miếu thì sao?"

Mặc dù có khả năng đả thảo kinh xà, nhưng Diệp Trường An nói cũng có đạo lý, Cảnh Nhược Hi gật đầu: "Nếu biết, vậy thì có biện pháp biết. Ta muốn vào trong miếu nói chuyện với các vị cao tăng, có thể không?"

Bookwaves

"Có thể." Diệp Trường An vừa lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng đập cửa bùm bùm bên ngoài.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn đứng lên, hô: "Diệp Kỳ."

Có người đang gõ cửa viện, tựa hồ là xảy ra chuyện, nếu không, không đến mức gõ cửa kịch liệt như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!