Dịch giả: Luna Wong
"Là ta." Trong lòng Cảnh Nhược Hi có chút kỳ quái: "Chuyện gì?"
"Chính là ngươi?" Bộ khoái tựa hồ cũng có chút không thể xác định, bỏ thêm một câu: "Tối hôm nay ngươi vẫn luôn ở tại trù phòng tửu lâu sao?"
Trong lòng Cảnh Nhược Hi lộp bộp một chút: "Không phải, ta đại khái một canh giờ đến đây."
Người ở trù phòng nhiều như vậy, nàng đến đây lúc nào, có phải luôn ở hay không, chuyện này không xạo được.
"Vậy trước đó ngươi ở đâu?"
Đây là tiến nhập trình tự thẩm vấn, cần chứng cứ không ở hiện trường, trong lòng Cảnh Nhược Hi thanh thanh sở sở.
"Ta ở nhà." Cảnh Nhược Hi nói: "Mấy ngày nay nhà của ta xảy ra chút chuyện, nên tâm tình không tốt, xin phép nghỉ ở tưu lâu."
"Ở nhà?" Bộ khoái nói: "Có người có thể chứng minh không?"
"Đây..." Cảnh Nhược Hi khổ sở nói: "Trong nhà chỉ có một mình ta, ai có thể chứng minh, ta cũng không thể cứ về nhà thì thông báo cho hàng xóm một lần a."
Chứng cứ không có mặt tại hiện trường có đôi khi đúng là một việc rất kéo, trừ phi trong lòng đặc biệt có lưu ý, bằng không ai có thể thời thời khắc khắc có người bồi. Huống chi người bồi có quan hệ thân thuộc còn chưa chắc có thể làm chứng, người nào có thể thời thời khắc khắc lại để cho người xa lạ nhớ ngươi ở đâu.
Bộ khoái từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền: "Đây là của ngươi sao?"
Chính là cái túi đựng tiền Cảnh Nhược Hi đưa cho Thôi Hạo, tại sao sẽ ở trong tay bộ khoái?
Thôi Hạo nộp bạc hối lộ lên? Điều đó không có khả năng, đừng nói Thôi Hạo nhìn thế nào cũng không giống như người công chính liêm minh, coi như giống, chuyện này cũng không đáng hơn nửa đêm phái người đến bắt nàng.
Trong lòng Cảnh Nhược Hi trầm xuống: "Thôi Hạo làm sao vậy?"
"Nói như vậy là của ngươi?" Bộ khoái nhìn chằm chằm Cảnh Nhược Hi nói.
"Là của ta." Túi tiền này Cảnh Nhược Hi thường treo ở trên người, cũng không phải mua, là Hà Dương Hồng thuê cho. Chỉ cần chút hỏi một chút là biết, giấu không được.
"Mang đi." Bộ khoái vung tay lên.
Tất cả mọi người sửng sốt, thất chủy bát thiệt hỏi làm sao vậy.
"Thôi ngỗ tác đã chết." Bộ khoái nghiêm mặt nói: "Có người thấy Cảnh Nhược Hi từ nhà hắn đi ra, còn ở hiện trường phát hiện đồ của nàng..."
"Đây là của ta, nhưng ta chỉ là đưa ít bạc cho Thôi ngỗ tác , muốn hắn chiếu cố Ngũ thẩm mà thôi." Cảnh Nhược Hi vội nói: "Ta không có giết người a."
"Đi nói với lão gia." Hai bộ khoái đã đi tới, một cái liền bắt được cánh tay của Cảnh Nhược Hi.
Bookwaves
Đây quả thực là tai họa bất ngờ, sắc mặt của Cảnh Nhược Hi có chút xấu xí, tội danh giết người là một mặt, nhưng sau khi loạn một hồi, chẳng khác nào nàng bại lộ. Giang Lãng Nguyên có thể sẽ hoài nghi nàng, còn muốn muốn thử tham dò sẽ khó khăn.
Ngay thời gian Cảnh Nhược Hi bị bắt kéo ra bên ngoài đi, bộ khoái ngoài cửa đột nhiên nhường ra một con đường, có người hỗn loạn hô, "Tránh ra chút, tránh ra chút, Diệp đại nhân đến."
Diệp Trường An rốt cục đã trở về, Cảnh Nhược Hi đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Diệp Trường An phong trần mệt mỏi, như là bận rộn cả ngày vừa chạy về, tiến đến vừa nhìn Cảnh Nhược Hi bị áp, lại cười.
Tuy rằng gương mặt đó của Diệp Trường An anh tuấn không gì sánh được, đạm đạm nhất tiếu chỉ để các nữ quyến trong đám người đều bưng kín ngực chỉ cảm thấy một trận mê muội, nhưng nhìn trong mắt Cảnh Nhược Hi, vẫn là không nhịn được muốn ném con dao cắt thịt vịt qua.
"Sao vậy?" Diệp Trường An dùng một loại giọng nóitrêu chọc giọng nói: "Ngươi cũng chọc ra quan ti mạng người? Cảnh Nhược Hi, ta cảm thấy phong thuỷ nhà ngươi gần đây không tốt lắm a, có phải nên đến miếu lạy hay không?"
"Đa tạ Diệp đại nhân chỉ điểm." Cảnh Nhược Hi thở dài: "Là phải đến miếu lạy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!