Chương 3: Sách Họa Vạn Tộc

Bên ngoài phòng ghi danh.

Tô Vũ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn đi theo ta sao?"

Trần Hạo mờ mịt, "Không phải chúng ta đi đến trường à?"

"Ta không đi."

"Không đi... Vậy ngươi đi đâu?" Trần Hạo ủy khuất, mới rồi chẳng phải chính ngươi nói muốn đi học sao, tự dưng lại đổi ý?

"Thư viện." Tô Vũ lạnh nhạt trả lời: "Ta không cần phải ngồi nghe chương trình học hiện tại nữa, lão sư đã đáp ứng rồi, vả lại ta không đi cũng không sao, nhưng ngươi mà không đi thì sẽ bị mời phụ huynh đấy."

"..."

Đồ độc ác!

Trần Hạo che mặt mà chạy, không sai, cái tên Tô Vũ này được quyền không tới lớp, lão sư phụ trách đã đặc cách cho hắn, nhưng cậu ta thì không được vậy.

Nếu chỉ dựa theo chương trình học văn hóa của Tô Vũ, cộng thêm hắn đã Khai Nguyên tam trọng đầy đủ, hơn nữa các lão sư còn chưa biết chuyện hắn đổi ý muốn ghi danh vào Chiến Tranh học phủ, thế nên hiển nhiên sẽ không ai đốc xúc hắn đi tu luyện.....

Thư viện.

Nhân viên quản lý rất quen mặt Tô Vũ, Tô Vũ thường xuyên đến đây đọc sách, mỗi lần tới đều ở lì cả nửa ngày, mấy năm qua vẫn thường xuyên như thế, muốn không nhớ mặt hắn cũng không được.

"Tô Vũ, Vạn Tộc ngữ ngươi cũng đã nắm chắc mười mấy môn, lúc này không thư giãn một chút đi, còn muốn tiếp tục khổ học à?"

Nhân viên quản lý trêu ghẹo một câu, ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ này, Tô Vũ cũng được tính là tương đối nổi danh.

Phần lớn học viên, ngoại trừ nhất định phải nắm vững Tiên Ma ngữ, Yêu Tộc ngữ, thì cố lắm cũng chỉ học thêm vài ba loại tiếng thông dụng khác, ít ai có tinh lực đi học nhiều loại ngôn ngữ khác nhau như Tô Vũ, hắn thì hay rồi, đã học được mười tám loại ngôn ngữ lớn nhỏ.

Tô Vũ mỉm cười ứng đối, cũng không định nhiều lời tranh luận với người quản lý.

Tô Vũ đi thẳng đến lầu ba của thư viện.

Giờ phút này đang là thời gian lên lớp, thế nên thư viện khá vắng, ngoại trừ số ít vài vị lão sư đang đọc sách tra tư liệu, cơ hồ không có bất kỳ học sinh nào khác.

Phần lớn học viên đều tình nguyện khổ tu, cũng không muốn ngày ngày xem đủ loại bùa chú vẽ quỷ, có thể động võ lực giải quyết vấn đề thì bọn họ liền lười nhác dùng đầu óc đi giải quyết.

Vài vị lão sư đang đọc sách, liếc thấy Tô Vũ cũng không ai lên tiếng bắt chuyện.

Mọi người đều quen thuộc với sự an tĩnh, đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình.

Mà Tô Vũ cũng thế, hắn quen cửa quen nẻo đi thẳng tới một giá sách mà mình hay xem, tra xét một phen rooif rất nhanh lấy ra một bản tác phẩm vĩ đại:

—— 《 Lam Ngư 》

Đây là sách vẽ về Vạn Tộc, do Nhân tộc ghi chép tổng hợp tư liệu của những chủng tộc đã được bọn họ phát hiện, biên tập thành sách, cung cấp cho cả Nhân tộc tài liệu học tập.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần trong số đó.

Sách vẽ về Vạn Tộc hiển nhiên cũng không phải chỉ có một hai bản, mà là cả một cái hệ liệt, cụ thể bao gồm tổng cộng bao nhiêu phần thì Tô Vũ không rõ, bởi vì có một ít tài liệu không được công khai rộng rãi, chỉ dành riêng cho một nhóm người đặc biệt nghiên cứu.

Thư viện của Nam Nguyên trung đẳng học phủ chỉ có 39 bản, nhắc tới 39 chủng tộc lớn nhỏ.

Bên trong cuốn sách đã tổng hợp rất nhiều thông tin, bao gồm ngoại hình của đối phương, thói quen, phong tục, ngôn ngữ, thậm chí một chút công pháp đặc thù, phương thức chiến đấu, phương pháp đánh giết chủng tộc của bọn họ... đều được người biên soạn ghi chép tỉ mỉ.

Tô Vũ cầm lên một cuốn sách về chủng tộc Lam Ngư, nghe có vẻ là một loại cá, trên thực tế thì không phải.

Lật ra nội dung bên trong, Tô Vũ nhìn chằm chằm tranh minh hoạ hồi lâu, phát hiện đây là một giống loài lớn lên có hình thể rất giống con trâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!