Chương 27: Chủ Động Đặt Bẫy

"Đi... Đổi chỗ trốn đi... Bằng không có khả năng người khác sẽ tới..."

Lúc này Tô Vũ đâu rảnh để xử lý thi thể, chỉ có thể lo chạy trước.

Một đao kia cũng làm cho toàn thân hắn đau nhức vô cùng, không phải đau đớn trên thân thể, mà là trên tâm lý.

"Đúng, đi nhanh lên..."

Trần Hạo nói xong, vừa định tiếp tục bò đi, bỗng nhiên cậu khẽ cắn răng, nhắm hai mắt, quay người sờ soạng thi thể nam tử.

Nhắm hai mắt, cậu ta không dám suy nghĩ, cũng không dám nhìn.

Nhưng cậu ta nghĩ tới chuyện mình muốn đến Chiến Tranh học phủ, liền cắn răng quay lại lục lọi, sờ soạng lung tung, cảm giác trên tay tràn đầy máu tươi sền sệt, sau đó Trần Hạo mò được một cái bao nhỏ, không cần suy nghĩ, nhìn cũng không nhìn, vội vàng nhét vào trong túi quần, quay đầu vịn bắp chân Tô Vũ, dùng cả tay cả chân cùng chạy.

Tô Vũ thấy cậu ta làm thế, trong lòng bớt đi mấy phần khẩn trương sợ hãi, nhịn không được thấp giọng mắng: "Lúc nào rồi còn nhớ thứ này, không muốn sống nữa à?"

"Cơ hội... đến Chiến Tranh học phủ... A Vũ... Ngươi giết gã, ngươi quá lợi hại..."

Tô Vũ không nói nữa, kéo Trần Hạo nhanh chóng rời khỏi quán cơm.

Hắn không dám đi xa, lo lắng gặp kẻ địch lần nữa nên chỉ nhanh chóng trốn vào trong một vách tường tăm tối ngoài phòng ăn.

"Phanh phanh phanh..."

Trái tim còn đang đập kịch liệt, nhưng Tô Vũ đã dần dần bình tĩnh trở lại, rất nhanh, hắn thở hắt ra, "Chỉ đến thế! Ngay cả việc mình bị giết còn đã quen thuộc, còn gì không quen được nữa!"

Hắn tự giễu cười ngây ngô, trong mộng chính mình bị giết nhiều lần như vậy, mình quen rồi, không phải sao?

Đến mình còn chết được, sao phải sợ chém kẻ địch?

Ầm ầm!

Bên ngoài, trận chiến chém giết vẫn còn đang tiếp tục.

Nói ra thì dài, trên thực tế từ khi nam tử vào cửa đến khi bị giết, rồi bọn hắn rời đi, chỉ sợ không tới một phút.

"Hạo Tử!"

"Ừm."

"Tè ra quần chưa?"

"Không... Không có, ngươi đừng nói nhảm, không có!"

Sắc mặt Trần Hạo đỏ lên, thật sự không có!

Nhưng Trần Hạo vẫn vội vàng cúi xuống nhìn đũng quần, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu ta cảm thấy mình đã mất đi tri giác, có tè ra quần hay không thật sự cũng chẳng biết.

"A Vũ... Ngươi thật lợi hại!"

"Bớt nói nhảm đi!"

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, nghe âm thanh các lão sư quát chói tai, cũng nhìn nơi xa hình như có người đang điều tra.

"Rơi vào thế hạ phong rồi!"

Nếu không, các lão sư sẽ không để đám người Vạn Tộc giáo truy tìm học viên trong học phủ.

Chắc chắn có học viên chạy tán loạn, có lẽ cũng đã có người chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!