Chương 2: Tứ Đại Học Phủ

Tô Long rời đi.

Đi đến là thoải mái.

Nhưng Tô Vũ lại không thể thản nhiên như thế được, phụ thân nói đi là đi, hoàn toàn không hề cho hắn bất kỳ thời gian gì để chuẩn bị tâm lý.

Hắn vừa lo lắng cho vấn đề an toàn của cha mình, lại vì vừa chuyện sinh hoạt sắp tới mà phát sầu.

Tô Vũ đã quen có phụ thân ở cạnh chiếu cố, cũng quen với việc y vừa là cha lại vừa là bạn, hiện tại chỉ còn một mình hắn ở trong căn nhà trống rỗng này, thật sự là nhất thời khó mà có thể quen được.

"Cha à, trước khi cha đi… sao lại không rửa chén a?"

Tô Vũ than thầm một tiếng rồi lại thở dài, có một số việc hắn không muốn nghĩ đến, bởi vì cứ tưởng tượng tới liền không nhịn được khẩn trương, Chư Thiên chiến trường hung hiểm vô cùng, hắn lo mình cả nghĩ quá nhiều rồi sẽ đuổi theo lôi kéo cha trở về nhà, không cho y đi tòng quân nữa.

"Văn Minh học phủ..."

Tô Vũ cũng lười rửa chén, hắn ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người.

Trước khi cha hắn rời đi đã dặn dò hắn nhất định phải thi đỗ vào Văn Minh học phủ, trước đó Tô Vũ đích thật là đã nghĩ tới chuyện sẽ ghi danh vào Văn Minh học phủ, thế nhưng hiện tại hắn đã đổi chủ ý.

"Nếu cha không tới Chư Thiên chiến trường, ta chắc chắn sẽ đăng ký tới Văn Minh học phủ, nhưng bây giờ lão nhân gia ngài lại đi tòng quân, thật đúng là biết làm người ta lo lắng!"

"Mấy năm sau chắc gì cha đã có thể trở về, như thế chẳng phải là đang khiến cho ta ngày ngày ở phía sau lo lắng vì ngài sao?"

"Đã một bó tuổi rồi, sao không chịu ý thức mình có bao nhiêu sức lực chứ?"

Tô Vũ xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật đau đầu.

"Đây chính là ngài bức ta, dù sao thì ngài cũng đã không ở nhà, vậy thì ta sẽ không ghi danh vô Văn Minh học phủ nữa, ta sẽ đăng ký tới Chiến Tranh học phủ!"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Vào Văn Minh học phủ rất tốt, nơi đây giảng dạy văn hóa giải mã vạn tộc, phân tích vạn tộc công pháp, hơn nữa còn nghiên cứu văn minh của vạn tộc.

Bất luận một vị nghiên cứu viên nào thuận lợi tốt nghiệp khỏi trường thì đều là báu vật của quốc gia, có thể an toàn đợi ở phía sau, không cần đi tiền tuyến chém giết.

Còn Chiến Tranh học phủ, sinh viên nơi đây chính là nguồn lực dự bị cho tiền tuyến.

Lúc trước hắn nỗ lực khổ học Vạn Tộc ngữ, không phải là vì để an toàn đợi ở phía sau, có thể một mực ở cạnh phụ thân hay sao?

Hiện tại thì hay rồi, phụ thân đã cao tuổi như thế lại tự mình chạy thẳng đến chiến trường hung hiểm như Chư Thiên.

Nếu hắn thi đậu Văn Minh học phủ thì cơ hồ sẽ không có bất luận cơ hội nào để đi ra tiền tuyến.

Nhưng bên Chiến Tranh học phủ thì khác, nghe nói khóa học thực tiễn của bọn họ đều sẽ đi trải nghiệm thực tế ngay trên Chư Thiên chiến trường.

"Chiến Tranh học phủ... Muốn vượt qua kỳ sát hạch thì phải là người rất có thực lực!"

Tô Vũ càng nghĩ lại càng phát sầu, Chiến Tranh học phủ cũng không phải cứ đăng ký đi thi liền có thể thi đậu, nghiêm túc mà nói thì so với Văn Minh học phủ còn khó hơn một chút, chí ít đối với hắn mà nói thì chính là như thế.

Văn Minh học phủ không yêu cầu cao đối với trình độ vũ lực, nhưng Chiến Tranh học phủ thì dĩ nhiên ngược lại. Dù sao đây cũng là nơi đào tạo cường giả sẵn sàng tiếp sức cho tiền tuyến.

Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch... Đây chính là các cấp bậc của hệ thống tu luyện tại Nhân tộc.

Cơ thể con người bẩm sinh không thích hợp với việc tu luyện, cần mở ra Khai Nguyên cửu khiếu mới có thể quán thông thể nội, liên thông nguyên khí, chính thức bước vào con đường tu luyện.

Khai Nguyên có cửu khiếu, ngoài thất khiếu tập trung trên mặt, thì nhị khiếu còn lại chính là Thần Khuyết, là khiếu huyệt nằm ở trên đỉnh đầu, và Bách Hội

- khiếu huyệt cuối cùng nằm ở vị trí ngay rốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!