Chương 12: Khai Nguyên Tứ Trọng (1)

Về đến nhà.

Tô Vũ siết chặt bình thủy tinh trong tay, đây là 3 giọt tinh huyết.

Mặc dù đối với cường giả chân chính, máu của Thiên Quân cảnh chẳng tính là cái gì, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, nhiêu đây chính là gia tài, mua một giọt phải mất tới 5 vạn.

Nếu không phải không có tiền, hắn đương nhiên sẽ chẳng nỡ bỏ điểm công huân ra mua nó.

Không cần lão sư phải nhắc nhở, chính hắn cũng biết điểm công huân rất trọng yếu, đây là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, dĩ nhiên, nếu ai chi trả 5 vạn để mua 1 điểm của Tô Vũ thì hắn sẽ cân nhắc một chút, dù sao thì muốn mua tinh huyết cũng quá đắt, 5 vạn mới được một giọt.

"Nói đến thì so ra mình còn giàu hơn cha mình, đã nhiều năm như vậy mà y cũng chỉ tiết kiệm được có 300 ngàn..."

Tô Vũ nghĩ tới chuyện này liền phì cười, hơn 30 vạn, thật đúng là không bằng so với 18 điểm công huân của hắn.

Kỳ thật cha hắn cũng có điểm công huân, người sinh hoạt nhiều năm trong quân ngũ, có ai mà không có, về phần số điểm công huân của y, tuy rằng Tô Long không nói, nhưng Tô Vũ biết thừa số điểm đó đã đi đâu về đâu, chắc chắn là lúc xuất ngũ, y đã tặng nó lại cho người khác.

Không chỉ có Tô Long mới làm vậy, mà rất nhiều người khác cũng làm thế.

Hầu hết các lão binh khi xuất ngũ đều sẽ đem tặng điểm công huân của mình cho các chiến hữu còn đang tại ngũ, bởi vì những người đồng đội ấy vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu nơi tiền tuyến, bọn họ sẽ càng cần những thứ này hơn.

Hai bên cùng ủng hộ, tín nhiệm lẫn nhau, đây chính là tinh thần của các chiến sĩ Nhân tộc.

Nếu không phải quốc gia đã đặt ra quy định không được điều động lão binh ngoài 50 tuổi, e rằng lần này sẽ càng nhiều lão binh đòi quay trở về chiến trường.

Tô Vũ lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa. Hắn nghĩ tới quyển sách họa, chớp mắt sau quyển sách kỳ bí đó liền hiện lên từ trong đầu hắn.

Rất nhanh quyển sách đã tự động lật mở tới trang sách có đồ án hình Thiết Dực điểu.

"Mình nên dùng tinh huyết mở ra cái gì bây giờ, là kỹ năng hay là công pháp?"

Tô Vũ suy tư một chút rồi mau chóng đưa ra quyết định, là công pháp.

Nạp Nguyên quyết!

Kỹ năng có đến tám chín phần mười là trong nháy mắt sẽ tăng cao thực lực, bùng nổ kỹ năng chiến đấu của Thiết Dực điểu, nhưng hiện tại ở đây lại không có đối thủ, kích hoạt cái này kỳ thật có chút phí phạm.

Đương nhiên, nếu như hắn có đầy đủ tinh huyết thì có thể thử cả hai, nhưng Tô Vũ vốn không biết hiệu quả như thế nào, loạn dùng sợ sẽ hại chết người.

"Một lần nên phục dụng mấy giọt? Không biết một giọt có đủ hay không?"

Suy nghĩ của Tô Vũ khẽ động, lựa chọn mở ra công pháp!

Hắn nuốt một giọt tinh huyết vào trong bụng, lần này hoàn toàn không xảy ra tình huống đau đớn thống khổ giống như đợt trước, giọt máu cơ hồ trong nháy mắt liền bị hấp thu.

"Ông!"

Trang sách vàng óng trong đó khẽ chấn động một cái, sau một khắc, có một dòng chữ hiện lên.

"Cơ sở nguyên quyết: Nạp Nguyên (đã mở, kéo dài trong một giờ)"

"Một giờ?"

Tô Vũ thầm mắng một tiếng.

Đúng lúc này, hắn cảm giác lỗ thoát khí toàn thân đang mở ra, cửu khiếu tựa như được đả thông, sau đó cấp tốc thôn phệ nguyên khí tứ phía.

Đây chính là tác dụng của sách họa!

Vốn dĩ Khai Nguyên cảnh không thể làm được việc này, không thể đả thông được cửu khiếu, cũng vô phương cảm ứng được nguyên khí, dĩ nhiên lại càng không có cách nào chủ động thu nạp nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!