Chương 27: Uyển Uyển, ta với bọn hắn khác nhau

Editor: @Bánh Bao Nhân Đậu Phụ.

Beta: @Aki Re

Tiểu viện của Lục Vinh cách chính viện rất xa, nhưng xung quanh biệt thự mọi thứ đều tĩnh lặng, tạo nên một không gian yên bình, phảng phất như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Tinh thần của Du Uyển càng lúc càng trở nên tệ hơn, Lục Quý Hàn không còn cách nào khác liền ôm nàng một mạch trốn trở về. May mắn là hắn đối với địa hình nơi đây rất quen thuộc, nhanh chóng ôm Du Uyển trốn ở trong hang đá.

Với tinh thần bất ổn hiện tại của nàng, Lục Quý Hàn chỉ có thể để Du Uyển ngồi xuống đất.

Du Uyển toàn thân phát lạnh, không ngừng run rẩy, nàng nghiêng người dựa vào vách đá phía sau, một tay chống đất một tay bưng kín miệng. Nàng không nghĩ khóc lớn nhưng áp lực tinh thần làm nàng không kiềm được nức nở. Mỗi tiếng nức nở của nàng truyền vào tai Lục Quý Hàn làm ánh mắt hắn lại lãnh lẽo lên một phần.

Ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu lên vách đá làm nơi đấy sáng chói một mảnh. Hai người ngồi ở nơi ánh sáng chiếu không đến, một người sắc mặt lạnh lùng mím chặt môi, một người cúi đầu không ngừng khóc.

Lục Quý Hàn vẫn luôn chờ, chờ Du Uyển từ lúc khống chế không được rơi nước mắt cho đến khi chỉ còn vài tiếng nức nở, chờ đến khi nàng hoàn toàn ngừng khóc, Lục Quý Hàn mới đưa lưng về phía nàng hỏi: " Nàng cùng Lục Tử Khiêm đã làm ra việc gì khiến lão gia tử kêu nàng lại đây?"

Hắn biết lão gia tử không phải là người tốt, nhưng Lục Quý Hàn cũng chưa bao giờ nghĩ tới lão gia tử sẽ có hành động như ngày hôm nay.

Du Uyển như không nghe thấy hắn hỏi, ánh mắt dại ra như nhìn thấu qua vách đá đến nơi xa xôi nào đó.

Lục Quý Hàn quay đầu lại, thấy nàng như mất hồn lạc phách, tóc mai của nàng lộn xộn, sợi tóc dính vào khuôn mặt tái nhợt.

Hắn trong lòng tê rần, hạ thấp thanh âm nói: " Nàng không nói cho ta biết, ta làm sao có thể giúp cho nàng."

Du Uyển cười khổ một tiếng, còn có người có thể giúp nàng sao? Hơn nữa còn là con trai của Lục Vinh.....

Du Uyển che miệng lại, nàng ghê tởm.

Lục Quý Hàn ngồi xuống đối diện với nàng, chỉ là một lần muốn đến gần lại thấy cả người nàng nhẹ run rẩy.

Lục Quý Hàn vốn định cầm tay của nàng, nhưng nhìn thấy biểu hiện của nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn Du Uyển lảng tránh ánh mắt của hắn, thanh âm trở bên trầm thấp mà kiên định: " Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp nàng."

Ánh mắt Du Uyển rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lục Quý Hàn. Mới vừa rồi chính là người này, đem nàng tử ổ sói cứu ra mặc dù hắn cùng chính là một con sói mơ ước nàng. Đồng dạng là sói, nếu phải chết ở miệng một con sói, Du Uyển thà rằng con sói đó là Lục Quý Hàn. Ít nhất, Lục Quý Hàn đã làm cho nàng biết thế nào là thiết kế thời trang, ở đêm trung thu bàn tay của hắn đã cho nàng một tia ấm áp.

" Ta muốn cùng đại thiếu gia ly hôn. " Du Uyển nhìn Lục Quý Hàn, nước mắt lại rơi xuống, giải thích cho hắn nghe " Ta biết hắn không thích ta, ta đã sớm nghĩ đến đến việc ly hôn, nỗ lực kiếm tiền chính là muốn đền bù cho Lục gia. "

Tim của Lục Quý Hàn bỗng chốc đập nhanh hơn, lời nói của nàng tựa như ánh sáng giữa đêm tối, xua tan mọi mịt mù trong tâm của hắn. Hóa ra nàng cũng không muốn cùng Lục Tử Khiêm sống đến trọn đời.

Du Uyển không chú ý tới ánh mắt của nam nhân biến hóa, nàng thẳng thắn mà nói, thanh âm có phần run rẩy: " Tháng này nhận lương, số tiền ta muốn tích góp đã đủ. Tối hôm trước, ta cùng đại thiếu gia nói về việc ly hôn, đại thiếu gia nói hắn muốn suy xét. Hôm qua cả ngày hắn cũng không đến hậu viện. Vừa mới nãy, lão gia gọi ta lại đây... hắn... hắn... Ta không biết rốt cuộc đại thiếu gia đã nói gì... lão gia.... lão gia.... cho rằng ta muốn có hài tử, còn nói rằng hắn sẽ cho ta hài tử, bảo ta không nên tiếp tục dây dưa với đại thiếu gia..."

Lục Quý Hàn cười lạnh, nhìn Du Uyển nói: " Lục Tử Khiêm không muốn ly hôn với nàng, hắn muốn cùng nàng làm một đời phu thê, liền đi cầu lão gia đồng ý."

Du Uyển mặt mang đầy khó hiểu, Lục Tử Khiêm vì sao muốn cùng lão gia thương lượng loại chuyện này?

Lục Quý Hàn nhấp môi, một lúc lâu sau, hắn nghiêng đầu nói: " Lục Tử Khiêm chính là nam nhân của lão gia."

Trong nhà gièm pha hắn cũng không nghĩ nói cho nàng biết, nhưng hôm nay hành động của lão gia tử làm hắn không cần phải giấu diếm nữa.

Lúc này, trên mặt Du Uyển không còn giọt máu.

Người kia, thế nhưng lại là Lục Vinh sao?

Cho nên, hạ nhân trong Lục gia ở trong tối bàn tán rằng Lục Vinh đối với Lục Tử Khiêm còn tốt hơn đối với ba người con của mình. Đi đâu cũng mang theo hắn, cho nên Lục Tử Khiêm không muốn ly hôn, muốn cùng nàng tiếp tục cuộc hôn này còn muốn đi hỏi ý kiến của Lục Vinh. Cho nên đời trước khi nàng nói mình có thai cho Lục Tử Khiêm biết, sắc mặt của hắn liền đại biến, ngay đêm đó Lục Tử Khiêm liền bị Lục Vinh gọi qua, mà nàng....

Du Uyển nghĩ đến đấy mà toàn thân rét run.

Đời trước hắc y nhân hại chết nàng là do Lục Vinh phái tới. Bởi vậy hắc y nhân mới không kiêng nể gì mà xông vào Thúy Trúc Hiên, bởi vậy Lục Tử Khiêm chỉ có áy náy mà không có cừu hận....

Du Uyển nhắm hai mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!