Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Tranh Tử
Trời chưa sáng, Lục Tử Khiêm đã thức dậy, yên lặng rời đi.
Hắn ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, Du Uyển mở mắt ra. Lục Tử Khiêm không thích nàng, nhưng lại đối với nàng rất tốt, giống như một người ca ca quan tâm muội muội, Du Uyển liền có một loại cảm giác Lục Tử Khiêm sẽ đồng ý ly hôn, nhưng tối hôm qua sự im lặng kéo dài như gió lạnh mùa đông của Lục Tử Khiêm đã thổi tan ảo giác của nàng.
Du Uyển bắt đầu lo lắng, ở chỗ này ly hôn so với trước kia dễ dàng hơn, nhưng cũng chỉ là nói tương đối, một đôi vợ chồng có thể ly hôn hay không, quyền nói chuyện nắm giữ trong tay nhà trai, thí dụ như thê tử lén lút có gian tình đưa ra ly hôn, pháp viện lập tức sẽ phán quyết chuẩn xác, nếu như là trượng phu có người tình bên ngoài đưa ra ly hôn, thì lại không được.
Tương tự, trượng phu có thể bởi vì vợ không sinh được con mà lựa chọn ly hôn, còn thê tử bởi vì trượng phu không viên phòng mà ly hôn, Du Uyển đều chưa nghe nói qua.
Nàng thấp thỏm chờ đợi Lục Tử Khiêm quay lại.
Chạng vạng tối, Lục Tử Khiêm phái người chuyển lời, bảo nàng ngủ trước, hắn sẽ nghỉ ở tiền viện.
Du Uyển nghĩ có lẽ Lục Tử Khiêm cần yên tĩnh để cân nhắc chuyện đó.
Không sao cả, nàng đã đợi một năm, không sợ đợi thêm chút nữa.
Trời tối yên ắng, tại tiền viện, Lục Tử Khiêm tựa ở đầu giường, trong tay kẹp lấy một điếu thuốc.
Trước mặt Du Uyển hắn chưa từng hút thuốc, nàng có lẽ cũng không biết hắn sẽ hút thuốc, một cô gái nhỏ ôn nhu đơn thuần như vậy, Lục Tử Khiêm không muốn để cho nàng biết hắn có mặt gì không tốt.
Trước giường rơi lả tả không biết bao nhiêu tàn thuốc, hơi khói tràn ngập, Lục Tử Khiêm nghĩ đến một đoạn đối thoại.
"Phụ thân, ta không muốn cưới vợ." Hắn không muốn làm chậm trễ một nữ nhân vô tội.
"Ngươi cũng đã đến tuổi, lại không cưới vợ, không sợ người ngoài bàn luận sao?"
"Cưới về rồi như thế nào? Ta không động vào nàng, nàng bất mãn trong lòng, sớm muộn cũng sẽ đòi ly hôn."
"Ta sẽ vì ngươi sắp xếp một nữ nhân không dám nhắc tới ly hôn, nếu như nàng không hiểu chuyện, ta tự có biện pháp bịt miệng của nàng."
Cho nên, hắn không thể ly hôn với Du Uyển, tự tiện rời đi cũng là để bảo đảm Du Uyển sẽ không tiết lộ chuyện bí mật này nếu không lão gia sẽ không tha cho nàng.
Có thể Du Uyển muốn ly hôn, là bởi vì hắn không động vào nàng.
Lục Tử Khiêm bóp tắt đầu điếu thuốc cuối cùng.
Ngày thứ hai, Lục Tử Khiêm đi tìm Lục Vinh.
Lục Vinh có một tòa nhà hai tầng gọi là Tiểu Lâu, nhưng bình thường cũng chỉ là nơi để xử lí công việc, sắp đến tết nên Lục Vinh vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Trong tiểu lâu chỉ có một hạ nhân, hơn năm mươi tuổi, gọi là Lý thúc. Lý thúc đưa Lục Tử Khiêm đến thư phòng ở lầu hai, xong liền đi xuống dưới lầu.
Lục Vinh đang xem báo, thấy Lục Tử Khiêm bước đến, hắn thu lại tầm mắt, tiếp tục xem báo.
Lục Tử Khiêm đi đến trước bàn sách, nhìn cha nuôi sau tờ báo, hắn thấp giọng nói: "Phụ thân, tối hôm trước Du thị cầu ta cho nàng một đứa bé."
Lục Vinh mặt không biểu tình, nhưng Lục Tử Khiêm trông thấy, hai tay ông nắm chặt tờ báo.
Lục Tử Khiêm biết Lục Vinh sẽ không hài lòng với yêu cầu của hắn, có thể nhiều năm như vậy hắn chưa từng có yêu cầu Lục Vinh cái gì, chỉ một lần này, hắn muốn đòi bằng được.
"Ngươi muốn cho nàng?" Lục Vinh rốt cục cũng buông xuống tờ báo, cười lạnh hỏi.
Lục Tử Khiêm nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nói: "Nàng biết trong lòng ta không có nàng, nàng chỉ cầu một đứa bé mà thôi, cha yên tâm, đợi nàng có thai, ta tuyệt đối sẽ không gặp lại nàng."
Lục Vinh nhìn chằm chằm đứa con nuôi trước mặt, trong đầu lại hiện ra Du Uyển khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nữ nhân như vậy, đã hòa hợp với nhau, ở cùng một chỗ ai có thể không động tâm?
Lục Vinh không trách con dao động, muốn trách cũng trách lòng tham của nữ nhân kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!