Vừa mới dứt lời, Đồ Lão Yêu đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hai tay nắm chặt lấy tay vịn hai bên, nhìn xung quanh như giặc sắp tới: "Lại, lại vào trong tranh rồi à?"
Tống Thập Cửu ho hai tiếng để đánh thức Lý Thập Nhất, cô đưa tay ấn nhẹ lên giữa trán, giọng nói vẫn khàn khàn: "Nói đi."
Giọng của cô ấy giống như lông tơ của chim non vừa mới thay, khiến lòng người ngứa ngáy. Những ngày ngủ chung với cô ấy, Tống Thập Cửu cứ thích nằm trong vòng tay của cô, dựng tai lên nghe âm thanh sắp tỉnh nhưng chưa tỉnh của cô ấy.
Tống Thập Cửu thần thần bí bí: "Em lại giỏi hơn được một chút rồi, không ngờ lại có thể làm chậm quá trình lớn."
Trong lúc nói chuyện thì các hành khách trong khoang tàu lần lượt tỉnh dậy, có người thì bưng lấy cốc trà đi ra ngoài đánh răng, có người thì kéo lê giày đi tìm chỗ vệ sinh. Đồ Lão Yêu nhìn qua nhìn lại, thầm cười một tiếng, những người thượng hạng này mơ màng lim dịm ngồi dụi mắt, không ngờ cũng là bộ dạng nhếch nhác đó thôi.
Lý Thập Nhất "ừm" một tiếng, không biết cô ấy đang nghĩ gì, các ngón tay tựa như vừa mới có lại cảm giác, vô thức luồn qua móc lại đuôi tóc của Tống Thập Cửu như đang chơi bài poker vậy.
Da đầu bị kéo có chút đau nhưng Tống Thập Cửu lại quên mất phải lấy tóc về, chỉ ngẩn ngơ nhìn động tác của cô ấy.
Cũng may là tóc của mình đủ dài, kéo như vậy cũng không đến nỗi quá xấu hổ, Tống Thập Cửu ngồi nghĩ ngợi vu vơ.
Nhưng rồi lại nghe một tiếng "bốp" giòn giã, A Âm rướn người ra đánh vào tay của Lý Thập Nhất một cái: "Hôm nay phải xuống tàu đúng không?"
Lý Thập Nhất lười nhác nhíu mày, buông đuôi tóc của Tống Thập Cửu ra, trở tay nắn bóp chiếc cổ bị đau mỏi, nhìn ra cảnh vật bên ngoài: "Hình như là vậy."
Tống Thập Cửu cầm lấy tóc của mình, vẻ mặt phức tạp nhìn A Âm một cái.
A Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao đó?"
Thần chú không có tác dụng, muốn trả thù hay gì?
Tống Thập Cửu lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó quan trọng, lắc người qua lại rồi hỏi Đồ Lão Yêu: "Đồ Lão Yêu, anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Đồ Lão Yêu nói: "Ta thì liên quan gì đến nhóc con nhà mi, tiểu tử nhà Đồ của ta thêm mấy ngày nữa cũng cao ngang nhóc đó."
Bốc phét. Tống Thập Cửu bĩu môi, rồi lại quay người sang hỏi A Âm: "A Âm tỷ tỷ bao nhiêu tuổi vậy?"
A Âm rút gương ra đắp lại phấn: "Nhóc đã gọi là tỷ tỷ rồi thì hỏi tuổi của ta chi nữa, cố tình đúng không?"
Tống Thập Cửu nhìn qua A Xuân, A Xuân vừa mới chuẩn bị nói thì Tống Thập Cửu giơ tay cản: "Không cần nói."
Xong cô gái quay trở lại, giờ mới ngập ngừng nhìn về hướng Lý Thập Nhất: "Thập Nhất, chị, chị mấy tuổi rồi?"
Lý Thập Nhất vén tóc mái lên: "Không nhớ."
"Không nhớ?" Tống Thập Cửu ngẩn người.
Lý Thập Nhất thở dài một tiếng: "Sống lâu quá rồi."
Tống Thập Cửu nhíu mắt lại, đôi môi nhỏ chu lên, hai má phồng lên như bánh bao, chậm rãi trịnh trọng nhìn Lý Thập Nhất nhưg lại thấy Lý Thâp Nhất nhếch mắt lên như chẳng có việc gì xảy ra, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười qua loa, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ biến mất vậy.
Tống Thập Cửu lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng đùa vui của "đi trêu chọc", cho dù biểu cảm của Lý Thập Nhất không quá rõ ràng, nhưng trong đôi mắt cô xuất hiện được thần thái sống động như vậy, giống như là đám mây đen nứt ra một khe hở, gió xuân tựa có tựa không bay tới, nhàn nhã chơi đùa cành liễu bên bờ.
"Haiz." Cô gái ôm lấy ngực, bất giác thở dài.
Lý Thập Nhất nhướng mày khó hiểu, rồi lại nghe thấy cô gái ấy hỏi: "Vậy, chị thích em mấy tuổi?"
Câu nói không đầu không đuôi khiến Lý Thập Nhất khựng lại vài giây, cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trầm ngâm đáp: "Một, hai tuổi."
"Tại sao?" Tống Thập Cửu bỗng dưng cảm thấy hồi hộp.
Không ồn ào phá phách, yên tĩnh ngoan ngoãn, vả lai...... Lý Thập Nhất ngẩng đầu nhìn cô gái: "Biết thổi bong bóng."
Tống Thập Cửu cắn lấy môi dưới, dựa người lên lưng ghế, trong tiếng ù âm của con tàu, nặng nề thở ra một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!