Căn nhà ba gian, ở giữa là phòng khách, hai bên mỗi bên một phòng, có giường, tủ áo và bàn, trong bếp có đầy đủ bát đĩa, nồi niêu, chỉ thiếu gạo, dầu, muối và củi.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Thành An lại dọn dẹp trong bếp, rồi tiếp tục ra ngoài, lát sau đã trở lại.
Trong bếp vang lên tiếng châm củi vào lò.
Hắn đi đi lại lại vài lần, đổ đầy nước vào bể.
Khi trở về, ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Hắn đứng ở cửa, ngại ngùng nói: "Ta… ta mang cơm về cho nàng, nàng dậy ăn đi."
Ta quay đầu nhìn hắn, đứng dậy đi ăn cơm.
Vẫn là cơm đậu, dưa muối và rau luộc, nhưng lần này có thêm một miếng thịt.
"Lần này ta làm việc tốt, lão gia sai nhà bếp thưởng thêm đồ ăn. Ta… ta hôm nay được thưởng thêm một miếng…"
Nói xong, Thành An liền gắp miếng thịt của mình cho ta.
"Huynh tự ăn đi."
"Ta không ăn."
Thấy ta định gắp miếng thịt trả lại, hắn vội cầm bát tránh đi.
"Thành An, chắc ta chỉ ăn cùng huynh hôm nay. Từ ngày mai trở đi, phần lớn ta sẽ ăn bên phòng bếp của thái thái."
Làm việc ở phòng bếp, ta không lo thiếu phần ăn của mình.
"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn để nàng ăn."
Một lúc lâu ta không biết nên nói gì.
Thôi, cứ ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẵng nói rõ ràng mọi chuyện.
Cuối cùng, cả hai miếng thịt ta đều ăn, phần cơm đậu ta chia đôi cho hắn. Cơm nước xong, Thành An cầm bát đũa rửa sạch rồi đi trả về phòng bếp lớn.
Thường ngày bọn họ đều ăn trong nhà ăn, hôm nay là trường hợp đặc biệt mới mang đồ ăn về. Khi Thành An quay lại, hắn mang theo hai chiếc thau gỗ, một lớn một nhỏ và một cái thùng vệ sinh.
"Cái nhỏ để rửa mặt, cái lớn để rửa chân."
"Nàng cứ nghỉ ngơi, ta đi đun nước, rửa ráy sớm rồi ngủ."
Hắn bận rộn chuẩn bị, không cho ta cơ hội nói gì.
Lúc ta rửa mặt và rửa chân xong, hắn vội vàng đem nước đi đổ.
Ta gọi hắn lại: "Thành An, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Ta… ta…"
Ta để hắn ngồi xuống rồi bắt đầu: "Từ nhỏ ta đã bị bán thân làm nô tỳ, từng là nha hoàn thông phòng."
Hắn mở to mắt nhìn ta, dần dần mím chặt môi.
"Đó không phải là do ta tự nguyện, mà là lệnh của chủ nhân, không thể chối từ."
"Ta bị đánh đến nửa sống nửa c.h.ế. t rồi bị bán đi, không phải vì ta phạm lỗi hay làm điều gì xấu xa, mà là bị vạ lây trong cuộc tranh đấu của các chủ nhân."
"Huynh cứu ta, là đại ân đối với ta, ta phải đáp đền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!