Chương 16: (Vô Đề)

Đến chiều tối, ta sang thăm Thành An. Hắn nằm đó một mình, yếu ớt, còn phụ mẫu và huynh đệ hắn thì đang bận ăn uống, bỏ mặc hắn nằm đó với mồ hôi lạnh đầm đìa trong y phục ướt sũng.

Có vẻ như họ thật sự không mong muốn hắn sống tiếp.

Hiện tại hắn không thể cử động, ta chỉ có thể dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, dùng muỗng nhỏ đút từng ngụm nước ấm để làm dịu đôi môi khô nứt nẻ của hắn.

"Vân Phù…"

"Ta đây."

"Đau…"

Ta không rõ hắn đang đau vì cơ thể hay vì sự thờ ơ của phụ mẫu mình. Nhưng ta biết, hắn rất đáng thương, trong giây phút này, chỉ toàn là sự bất lực và sợ hãi.

Hắn thậm chí không biết nên tin ai. Phụ mẫu hắn muốn đổi mạng hắn lấy tiền, còn ta

- người mà hắn từng cứu sống, danh phận vẫn chưa chính thức

- có phải cũng đang mong hắn c.h.ế. t hay không?

Ta nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán Thành An, cẩn thận đút nước cho hắn uống. Toàn thân hắn nóng hầm hập, ta mở áo ngoài của hắn, dùng khăn ẩm lau kỹ ở nách, lòng bàn tay và bàn chân. Nếu không vì hắn bị nội thương, ta đã dùng rượu mạnh để hạ nhiệt cho hắn.

Phụ mẫu Thành An quay lại, ngồi ngoài cửa còn buông lời oán trách: "Nhà họ Triệu lớn vậy mà chẳng cho nổi miếng thịt ăn, thật là keo kiệt!"

Thật là mặt dày!

Ta chẳng để ý đến họ, họ cũng không buồn bước vào phòng để xem tình trạng của Thành An ra sao. Mãi đến khi đại phu đến, họ mới làm bộ làm tịch vào trong, nhìn thấy ta liền ngạc nhiên lắp bắp:

"Ngươi… ngươi ngươi sao lại ở đây?"

Ta không đáp lời họ, chỉ nhờ đại phu xem kỹ tình trạng của Thành An và hỏi xem có thể kê thuốc hạ sốt không.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Hắn sốt cao thế này, nếu không giảm nhiệt sợ sẽ tổn thương đến não."

Vị đại phu rõ ràng là người nhà của đứa trẻ được Thành An cứu, ông rất dễ nói chuyện và hết lòng vì bệnh nhân. Sau khi bắt mạch cho Thành An, ông lập tức kê thuốc hạ sốt. Ông châm cứu trước để giảm bớt nhiệt, sau đó nhờ ta nhanh chóng lấy thuốc về sắc lên.

Người nhà của Thành An, tất cả chỉ như đám người vô hồn, kẻ đứng lấp ló ở một góc, kẻ thì đi vào nằm, chẳng một ai bận tâm đến sự sống c.h.ế. t của Thành An.

Sau khi sắc thuốc xong, ta chầm chậm đút từng ngụm cho hắn uống.

Ta nghĩ, có lẽ giờ phút này, Thành An cũng giống như ta khi trước, có một khao khát mãnh liệt được sống.

"Thành An, huynh nhất định phải sống, sống thật tốt."

Hãy vì chính mình và sống một cuộc đời xứng đáng hơn.

Ông trời cũng có mắt, chẳng nỡ thực sự hà khắc với kẻ khổ mệnh.

Sau một đêm chật vật, nhiệt độ cơ thể của Thành An dần hạ xuống, nhịp tim cũng ổn định lại, nhẹ nhàng mà đều đặn. Hắn đã qua cơn nguy kịch.

Vị đại phu đã thức trắng đêm, đứng thẳng người, vuốt râu mỉm cười: "Lão phu cuối cùng cũng không phụ lòng phó thác."

"Nhanh mang thuốc đến, cho cậu ấy uống rồi để cậu ấy ngủ một giấc thật sâu."

A Hỷ mang thuốc vào, trên gương mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

"A Hỷ, vất vả cho muội rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!