Chương 7: (Vô Đề)

08

Đêm đó, Lục Chiêu không thấy a tỷ bán hoa bên con đường nhỏ như thường lệ.

Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, liền giục ngựa phi nhanh về căn nhà tồi tàn của chúng ta.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cánh cửa bị hắn đá tung, Lục Chiêu trơ mắt nhìn thấy a huynh đang đè a tỷ xuống giường. 

Tay trái của a huynh cầm con d.a. o găm còn nhỏ máu, trong khi trên má phải của a tỷ đã bị rạch một đường dài, m.á. u loang trên làn da trắng muốt, trông vô cùng đáng sợ. 

Khi a tỷ nhìn rõ người đến là Lục Chiêu, nước mắt nàng lập tức trào ra. 

"Điện hạ! Mạnh Lương tì muốn lột da mặt dân nữ để chữa lành vết thương trên gương mặt của nàng ta!" 

Cơn giận của Lục Chiêu bùng lên, hắn túm lấy cổ áo của a huynh, đ.ấ. m một cú như trời giáng vào mặt huynh. 

"Đồ chó, ai cho phép ngươi động vào nữ nhân của ta!" 

A huynh không dám phản kháng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệng rỉ máu. 

"Điện hạ, Mạnh Lương tì vẫn đang chờ ngài về nhà…" 

Giọng huynh bình tĩnh, nhưng càng khiến cơn thịnh nộ của Lục Chiêu thêm bùng cháy. 

"Ngươi còn quan tâm đến Lương tì hơn cả ta đấy nhỉ." 

A huynh cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp. 

"Gương mặt của Mạnh Lương tì thật sự không thể giữ được nữa. Điện hạ, nàng ấy đã đồng hành cùng ngài nhiều năm trong lãnh cung. Chẳng lẽ ngài thực sự muốn vì một nữ tử bán hoa thấp hèn mà bỏ rơi Lương tì, người luôn chân thành yêu mến ngài sao?" 

Lục Chiêu lạnh lùng phun ra bốn chữ: 

"Không liên quan ngươi." 

Sau đó, hắn đuổi a huynh ra ngoài. 

A tỷ nằm trên giường nức nở một hồi. 

Bất chợt, nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lục Chiêu: 

"Điện hạ, dân nữ không muốn khiến ngài và Lương tì bất hòa. Nếu Lương tì muốn gương mặt của dân nữ, dân nữ nguyện dâng lên bằng hai tay." 

A tỷ nhặt lấy con d.a. o găm rơi trên đất, nước mắt lưng tròng, định rạch lên mặt mình. 

Dừng tay! 

Lục Chiêu tung một cú c.h.ặ. t t.a. y khiến con d.a. o rơi xuống, rồi mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng. 

"Mạng của nàng thuộc về ta, ta không cho phép nàng chết, nàng không được phép chết!" 

Trong giọng nói của hắn chất chứa cơn giận dữ bị đè nén. 

A tỷ đặt hai tay lên n.g.ự. c hắn, đôi mắt vừa sợ hãi vừa tràn ngập quyến luyến. 

Ánh mắt Lục Chiêu rơi trên đôi môi đỏ mọng của nàng, một cảm giác thương tiếc và trân trọng chợt dâng lên trong lòng hắn. 

Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!