Chương 3: (Vô Đề)

Hàng xóm láng giềng thì chỉ trỏ bàn tán về a tỷ. 

"Nhìn Thẩm Tường kìa, cái người nữ nhân thôn quê lúc trước luôn đầu bù tóc rối, nay lại đang ăn bánh bao nhân m.á. u của muội muội, sống sung sướng biết bao!" 

"Thẩm Tường ngày ngày trang điểm lộng lẫy thế kia, chẳng lẽ định gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao? Thật không biết xấu hổ!" 

Ta tức giận muốn chết, chỉ muốn lao xuống xé nát miệng mấy mụ nữ nhân lắm điều đó. 

Các người thì biết gì chứ! 

Các người đâu có biết, a tỷ và a huynh đã chịu bao khổ cực vì ta trước đây. 

Bây giờ ta c.h.ế. t rồi, a tỷ và a huynh có tiền, thoát khỏi gánh nặng là ta, bọn họ có thể sống cuộc đời mà họ mong muốn. 

Ta nghĩ, cái c.h.ế. t của ta quả là đúng lúc. 

Nhưng tại sao, rõ ràng ta đã thành quỷ, trái tim lại vẫn đau đớn đến nghẹt thở? 

Bởi vì ta không cam lòng! 

Ta không cam tâm! 

Tại sao ta không làm sai điều gì, lại phải bị Mạnh Lương tì g.i.ế. c hại một cách tàn nhẫn như vậy? 

Tại sao a tỷ và a huynh phải đánh đổi mạng sống của ta, mà cũng chỉ có được cuộc sống chẳng bằng một phần vạn của Thái tử? 

Chẳng lẽ những kẻ dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta, sinh ra là đáng bị quyền quý nghiền nát thành bùn, rồi chỉ nhận được mấy đồng bạc lẻ để bị xua đuổi sao? 

Ta không hận a tỷ và a huynh. 

Ta hận Thái tử! Ta hận Mạnh Lương tì! 

Ta mong rằng đôi cẩu nam nữ coi thường mạng người ấy, sẽ c.h.ế. t còn thảm hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần. 

Mang theo một hơi oán khí nặng nề như vậy, năm thứ hai sau khi chết, ta vẫn còn ở đây. 

Ta nhìn thấy a tỷ ngồi trước gương đồng, tô son môi. 

Nàng ngày càng yêu thích làm đẹp, thậm chí còn cố ý học theo cách ăn mặc và trang điểm của các tiểu thư nhà quyền quý. 

Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, Mạnh Tuyết Dao, chính là hình mẫu để nàng học theo. 

Nàng nhờ người vẽ lại dung mạo của Mạnh Lương tì, bắt chước cách trang điểm của nàng ta. 

Thậm chí còn tìm thầy chữa xương, tự gõ vỡ xương lông mày của mình để tạo lại dáng mày và ánh mắt giống hệt Mạnh Lương tì. 

A tỷ vốn đã có vài phần giống Mạnh Tuyết Dao, sau khi dày vò như vậy, lại càng có đến sáu, bảy phần giống nhau. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn thấy cảnh ấy, ta bỗng cảm thấy hoang mang, lại nhớ đến cảnh mình bị làm thành huyết tích lậu, chẳng dám đến gần a tỷ nữa. 

Năm thứ ba sau khi chết, ta vẫn còn ở đây. 

A tỷ nhận được thư của a huynh gửi từ chiến trường. 

Huynh nói bị quân địch đ.â. m xuyên qua người, ruột gan đổ hết ra ngoài, may mà quân y đến kịp, nghỉ ngơi ba tháng thì không sao nữa. 

Huynh nói đã cõng được một vị quý nhân từ trong đống người c.h.ế. t ra, còn cứu được thiếp yêu của vị ấy, từ đây tiền đồ có hi vọng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!